Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 422: Chấp quang ( 3 ) (length: 8413)

Trần Tình hít sâu một hơi, cố gắng khuyên nhủ: "Ngươi và biểu ca có thể đến nhà ta ở, ta và mẹ nhất định sẽ chiếu cố tốt các ngươi. Ta cũng sẽ ra ngoài đ·á·n·h c·ô·ng k·i·ế·m tiền, k·i·ế·m thật nhiều tiền, đến lúc đó nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho các ngươi."
Nàng gắt gao nắm chặt tay Dung Nhàn, t·h·ù h·ậ·n nhìn chằm chằm bí thư Chân, p·h·ẫ·n nộ nói: "Tiền của bọn họ không thể cầm, cầm là ngươi sẽ không thể truy cứu nữa. Tiểu Nhàn, ngươi nên hiểu chuyện một chút đi, chúng ta không thể để cô cô và cô phụ c·h·ế·t vô ích, biểu ca không thể đứng dậy được nữa, ngươi cũng không nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy bỏ qua sao?"
Dung Nhàn bị nàng dẫm lên chân đau điếng, biểu tình trực tiếp c·ứ·n·g đờ.
Đầu ngón tay nàng giật giật, phải làm sao bây giờ, muốn đ·á·n·h c·h·ế·t con nhỏ này quá.
Nhưng không được, nàng là một đứa trẻ mười ba tuổi, là b·ệ·n·h nhân, thế giới này g·i·ế·t người là phạm p·h·áp.
Dung Nhàn nhắm mắt lại, cố nén tâm tình đang sôi trào, nói: "Tình tỷ, ngươi nói cho ta, ngươi k·i·ế·m đủ năm trăm vạn cần bao lâu?"
Trần Tình có chút m·ấ·t tự nhiên nói: "Ta, ta biết là rất lâu, nhưng Tiểu Nhàn, ta sẽ cố gắng, ta nhất định sẽ k·i·ế·m tiền chữa khỏi cho ngươi và biểu ca, cũng sẽ cùng mẹ chiếu cố các ngươi."
Dung Nhàn trợn trắng mắt, hoàn toàn không muốn phản ứng Trần Tình.
Dung Nhàn cảm thấy mình hoàn toàn có thể cầm tiền của bí thư Chân mời người chăm sóc đến chiếu cố nàng và ca ca, để có được sự chữa trị tốt hơn tại b·ệ·n·h viện, đợi sau khi thân thể hồi phục sẽ nghĩ cách t·ử báo t·h·ù.
Việc gì phải cự tuyệt bồi thường, tự tìm khổ mang ca ca cùng Trần Tình về nhà cữu, ăn nhờ ở đậu, có thể bị họ chăm sóc qua loa, hoặc làm ngơ, làm thân thể không được cứu chữa hiệu quả, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể khỏi bệnh.
Nàng không ngốc.
Hành động theo cảm tính là không được, nàng hiểu hơn ai hết.
Dung Nhàn nói thẳng với bí thư Chân: "Chi phiếu cứ để lại, tiền t·h·u·ố·c men ở b·ệ·n·h viện các ngươi trực tiếp chi trả đến khi ta và ca ca xuất viện, chuyện tai nạn xe cộ chúng ta sẽ không nhắc lại."
Trần Tình không dám tin nói: "Tiểu Nhàn, sao ngươi có thể như vậy, sao có thể cầm tiền của kẻ thù."
Nàng không ngờ Dung Nhàn lại đem m·ạ·n·g của cô cô, cô phụ đem bán đi, đến chân của biểu ca cũng không đòi c·ô·ng đạo, sao có thể như vậy!
Bí thư Chân nghe lời nói không rõ ràng của Trần Tình thì khóe miệng giật giật, may mà con bé gái nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h còn tính toán rõ ràng.
Cầm tiền im miệng thì mọi người đều vui vẻ, không cầm tiền cứ đòi kiện cáo, đến lúc đó sẽ không chỉ đối nghịch với bí thư, sẽ p·h·át sinh cái gì thì ai cũng không biết.
Dung gia chỉ còn hai đứa trẻ này, giải quyết riêng về sau có thể có được một khoản tiền tài, như vậy tương lai còn có chút bảo hộ.
Nếu thật sự kiện cáo, người bình thường như họ sao có thể so được với năm vị t·h·iếu gia kia chứ.
Bí thư Chân lấy ra chi phiếu đã chuẩn bị sẵn đưa vào tay Dung Nhàn, ngữ khí tốt hơn trước: "Dung tiểu thư yên tâm, ta lập tức đi t·r·ả tiền t·h·u·ố·c men, đến lúc các ngươi huynh muội xuất viện, tiền thuốc còn dư lại sau khi thanh toán các ngươi tự giải quyết."
Hắn cũng không quản Dung Nhàn có nhìn thấy không, gật đầu với nàng rồi quay người rời đi, trong lòng cũng nhẹ nhõm vì đã xử lý tốt chuyện tiên sinh giao phó.
Sau khi bí thư Chân rời đi, Trần Tình p·h·ẫ·n nộ nói: "Tiểu Nhàn, nghe lời tỷ, đưa chi phiếu cho tỷ, tỷ mang trả lại cho người kia, chúng ta không thể cúi đầu trước bọn họ. Rõ ràng là những người có tiền đó chà đ·ạ·p p·h·áp luật, hoàn toàn không coi m·ạ·n·g người ra gì, chúng ta sao có thể cầm tiền bán m·ạ·n·g của người thân để che đậy cho bọn họ, họ nên ngồi tù."
Dung Nhàn trừng mắt, mặt không đổi sắc nhìn về phía Trần Tình, ánh mắt t·r·ố·ng rỗng lạnh băng.
Cảm xúc k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g của Trần Tình c·ứ·n·g đờ, chỉ cảm thấy đôi mắt ảm đạm vô thần kia dường như có thể nhìn thấy ý nghĩ sâu thẳm nhất trong lòng nàng.
Dưới đôi mắt đó, nàng cảm thấy toàn thân p·h·át lạnh.
Dung Nhàn nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, không để ý vuốt ve chiếc chăn tuyết trắng, ngữ khí bình thản nói: "Náo đủ chưa?"
Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng khí thế của nàng lại như đang tăng vọt, khiến cho hình tượng cả người đều được nâng cao.
Trần Tình đứng ở mép g·i·ư·ờ·n·g nàng, lời trong cổ họng như bị nghẹn lại, một câu cũng không thốt nên lời.
Dung Nhàn xoa xoa cái đầu đau nhức, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ta mệt rồi."
Nói xong, liền nhắm mắt lại, tựa như trong nháy mắt đã ngủ say m·ấ·t.
Trong phòng, Trần Tình và An Phỉ khô khốc đứng, hai người không nói gì.
Một lát sau, An Phỉ khẽ nói: "Để Dung Nhàn nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài trước đi."
Cô lôi k·é·o Trần Tình không tình nguyện đi ra khỏi phòng b·ệ·n·h, Cao Hải và Lâm Hiên ngồi bên ngoài im lặng hút t·h·u·ố·c.
Sau khi An Phỉ kể cho hai người nghe chuyện xảy ra trong phòng b·ệ·n·h, nhíu mày nói: "Vì sao Dung Nhàn lại nhận tiền bịt miệng, chẳng lẽ nàng không nghĩ báo t·h·ù cho cả nhà bọn họ sao?"
Lâm Hiên dụi tắt điếu t·h·u·ố·c, khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng, nói: "Nàng không nhận chi phiếu thì có thể làm gì? Cùng ca ca nàng trực tiếp bị đ·u·ổ·i ra khỏi b·ệ·n·h viện, còn chưa kịp đưa kẻ thù vào tù thì đã c·h·ế·t vì bệnh tật sao?"
Cao Hải bất lực nói: "An tỷ, chuyện mà chúng ta đều không làm được, ngoài việc chấp nh·ậ·n thì anh em Dung gia còn có thể làm gì? Chẳng lẽ chị còn muốn thấy họ nhận được sự đãi ngộ c·ô·ng bằng c·ô·ng chính sao?"
An Phỉ ẩn ẩn giật mình, thảo nào Dung Nhàn lại nhận chi phiếu.
Bởi vì đó là một sự thỏa hiệp bất đắc dĩ với thực tế, nên chỉ có thể cầm số tiền nhuốm m·á·u của người thân.
Cô nhìn Trần Tình tức giận bất bình, không thể không thừa nh·ậ·n, so với Trần Tình, Dung Nhàn tuổi còn nhỏ càng thêm lý trí và thông minh.
Nhưng đứa trẻ thông minh như vậy, lại không nhìn thấy gì.
An Phỉ nghĩ đến đứa trẻ kia co ro thành một đoàn nhỏ bé tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn vô thần, hốc mắt cô nóng lên, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Không khí giữa mấy người trở nên nặng nề khác thường, Trần Tình không nói một lời chạy ra khỏi b·ệ·n·h viện, ngồi xổm xuống đất ô ô k·h·ó·c nức nở.
Cô chỉ muốn báo t·h·ù cho cả nhà cô cô, vì sao Tiểu Nhàn thỏa hiệp không có cốt khí như vậy mà vẫn được người khác ủng hộ.
Cái gì mà chỉ có thể có một lựa chọn, bọn họ rõ ràng có thể từ chối viết chi phiếu, kiên trì kiện cáo, đợi biểu ca tỉnh lại nhất định sẽ ủng hộ cô.
Trần Tình lau nước mắt, đứng lên chuẩn bị trở lại phòng b·ệ·n·h trông nom, thì nhìn thấy bí thư Chân đang nói chuyện với một thanh niên trẻ tuổi s·o·á·i khí.
Cô nhận ra thanh niên đó, là Triệu Nghị Thành, tam t·h·iếu gia của tập đoàn Triệu thị.
Trần Tình lập tức lao tới, túm lấy quần áo Triệu Nghị Thành k·h·ó·c hô: "Đồ c·ặ·n bã, anh t·r·ả lại cô cô, cô phụ cho tôi, anh phục hồi đôi chân cho biểu ca tôi, anh đồ hỗn đản vương bát đản."
Triệu Nghị Thành bị cô làm cho mộng luôn, anh ta nhìn thấy cô bé k·h·ó·c đến thương tâm như vậy, trong lòng có chút áy náy: "Khi đó chúng tôi cũng không cẩn t·h·ậ·n, về khoản bồi thường cho Dung gia chúng tôi đã đưa rồi, sau này cũng sẽ quan tâm đến họ nhiều hơn, tôi rất x·i·n· ·l·ỗ·i."
Trần Tình k·h·ó·c một cách tột cùng đau đớn: "Lời x·i·n· ·l·ỗ·i của anh có ích gì, họ đều không trở lại được nữa, vĩnh viễn không trở lại được nữa, ô ô ~"
Triệu Nghị Thành im lặng một lúc, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô: "Tôi biết tất cả là do chúng tôi sai, nhưng việc tôi có thể làm trước mắt chỉ có vậy thôi, tôi đưa tiền cho Dung gia, để cho anh em họ có sự bảo hộ cho nửa đời sau, ngoài ra, tôi cũng không biết nên làm gì."
Thanh niên rũ mắt đứng ở đó, thần sắc p·h·á·lệ thành khẩn, dáng vẻ không biết làm sao của anh khiến tiếng k·h·ó·c của Trần Tình dần biến m·ấ·t.
Cô nghẹn ngào nói: "Sao khi lái xe anh không thể cẩn t·h·ận một chút, những người như các anh không thể coi trọng m·ạ·n·g người sao?"
Triệu Nghị Thành khẽ nói: "Nhưng nếu tôi không t·r·ả tiền, anh em nhà Dung gia sẽ không có gì cả."
Trần Tình nghe lời anh ta nói, cảm thấy người này lương tâm chưa m·ấ·t, anh ta còn vì biểu ca biểu muội mà nghĩ, tai nạn xe cộ xảy ra lúc đó anh ta nhất định không cố ý, khẳng định là mấy người khác làm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận