Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 278: Hoà giải (length: 8400)

Chu Sâm ho nhẹ một tiếng, hơi hơi cất cao giọng nói: "Dung đại phu, Tiểu Dung đại nhân cùng Vệ, Lữ hai nhà cường giả muốn đ·á·n·h nhau."
Dung Nhàn không để ý t·r·ả lời: "Tùy bọn hắn đi."
Nàng một tia thần hồn ở sách t·h·u·ố·c bên tr·ê·n, thần hồn đã ở thức hải bên trong phỏng đoán k·i·ế·m đạo.
Là một k·i·ế·m tu, nàng cũng cần phải học giỏi y t·h·u·ậ·t.
"Nhưng nếu bọn họ đ·á·n·h nhau mất thời gian dài thì sao?" Chu Sâm mặt đơ hỏi.
Dung Nhàn đầu tiên là không phản ứng lại, lập tức động tác trì trệ, lúc này mới ý thức được vấn đề.
Vệ gia cùng Lữ gia lão tổ tông đều là cường giả cấp bậc nhân tiên, cho dù Ngọc Nhi trẻ tuổi nóng tính hơn bọn họ, nhưng muốn nhanh chóng bắt được bọn hắn là không thể nào.
Nếu cứ hao tổn như vậy, bọn họ thì không sao, Chu Sâm trúng kịch đ·ộ·c sẽ phải bị mài c·h·ế·t.
Đ·ị·c·h nhân khí thế hung hăng, nàng không có thời gian để trì hoãn.
Trước khi chiếm được âm s·á·t thảo, Chu Sâm tuyệt đối không thể c·h·ế·t.
Dung Nhàn luôn luôn có thể phân rõ chủ thứ, lúc này nàng mới phân ra một phần chú ý lực của mình, ngẩng đầu hướng phía trước nhìn lại.
Khí tức ba bên đối chọi gay gắt, không hề nhường nhịn, xem ra trong thời gian ngắn đúng là không có khả năng phân thắng bại.
Dung Nhàn không đổi sắc mặt, lạnh nhạt tự nhiên nói: "Ngọc Nhi."
Dung Ngọc nghe được triệu hoán, lập tức thu liễm khí thế, bước chân chuyển một cái, người đã tới trước mặt Dung Nhàn.
"Lão sư?" Dung Ngọc nghi hoặc kêu lên.
Dung Nhàn khẽ thở dài: "Thời gian cấp bách, Chu Sâm không chịu nổi."
Dung Ngọc lập tức hiểu ý sư tôn, hắn cũng không dây dưa nhiều, hướng thẳng đến hai vị lão tổ tông của Vệ, Lữ hai nhà nói: "Ta và lão sư có chuyện quan trọng cần làm, các ngươi tránh ra."
Hai vị lão nhân gia hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ cái s·á·t tinh này thật không phải tới gây sự?
Bọn họ lại nhạy cảm chú ý đến "lão sư" mà s·á·t tinh vừa nhắc tới, liên hệ đến lời hậu bối trong nhà nói về Dung đại phu, bọn họ nhịn không được dừng bước, ánh mắt vẫn luôn đặt lên người nữ t·ử đang đứng yên và nhìn vào sách t·h·u·ố·c.
Nhìn thì cũng không có gì đặc biệt, tướng mạo coi như tốt, xét về tướng mạo thì cũng chỉ tầm hai mươi tuổi.
Khí tức quanh người ấm áp sạch sẽ, không có nghiệp chướng dây dưa, ngược lại ẩn ẩn có c·ô·ng đức lộ ra.
Người này tựa như là một người tốt, tu vi cũng đã đạt đến nhân tiên sơ kỳ... Ân? Cảnh giới nhân tiên?!
Hai vị lão tổ tông đầy mặt k·i·n·h h·ã·i, cường giả nhân tiên mới hơn hai mươi tuổi!
Bọn họ không phải Chu Sâm, tu vi của bản thân Chu Sâm thấp nên nhìn không ra thực lực của Dung Nhàn, nhưng hai vị lão tổ tông thì khác.
Bọn họ liếc mắt một cái liền cảm ứng được cảnh giới của Dung Nhàn, mặc dù đây là cảnh giới sau khi Dung Nhàn dùng linh châu che lấp, nhưng như vậy cũng đủ k·i·n·h d·ị rồi.
Mấy lão tổ tông s·ố·n·g mấy trăm tuổi cảm thấy mấy trăm năm qua mình s·ố·n·g không bằng c·ẩ·u, liền ghen ghét cũng không ghen ghét nổi, bởi vì bọn họ biết, nhân vật như vậy nhất định là t·h·i·ê·n kiêu.
Chỉ cần không nửa đường vẫn lạc, tương lai tuyệt đối là chúa tể một phương.
Bọn họ còn không kịp giao hảo với loại nhân vật này, sao dám đắc tội.
Nhưng đáng x·ấ·u hổ là, bọn họ lại hết lần này đến lần khác đắc tội.
Vừa nghĩ đến đây, hai vị lão tổ tông h·ậ·n không thể quay về nhét hậu bối trong nhà về lại bụng mẹ để sinh lại một lần.
Dung Nhàn dường như cảm nh·ậ·n được thăm dò, chợt ngẩng đầu lên, thoáng lộ ra một nụ cười ấm áp như gió xuân với hai vị lão đầu.
Hai vị lão đầu không hiểu sao, khóe miệng cũng cùng giơ lên một độ cong nhỏ bé.
Hai người: ". . ." Bọn họ không hề có ý cười một tiếng nào, được chứ?
Cảm xúc này có chút khó hiểu, bọn họ cẩn thận suy nghĩ, nhưng lại không thể nghĩ ra được là vì sao.
Ánh mắt của bọn họ lại đặt trên người Dung Ngọc, vị chủ này đã là nhân tiên tam trọng cảnh giới, lại thêm một vị đệ t·ử nhân tiên sơ kỳ, thật sự có chút quái lạ.
Không phải là Tr·u·ng t·h·i·ê·n giới không có đồ đệ lợi h·ạ·i hơn sư phụ, chỉ là sư phụ hai mươi mấy tuổi với đồ đệ hơn trăm tuổi thì chưa từng thấy bao giờ.
Bất quá đây là việc riêng của người ta, bọn họ cũng không dám mạo muội hỏi.
S·á·t tinh Dung Ngọc đối với bọn họ không hề nương tay, không chỉ người của hai nhà bọn họ c·h·ế·t một đống, mà phủ đệ cũng rối bời, suýt chút nữa thành p·h·ế tích.
Hai bên trầm mặc một hồi, không khí có chút lúng túng.
Dung Nhàn là người đ·á·n·h vỡ sự yên lặng trước tiên, nàng bày ra tư thái khiêm tốn, hướng người ta cười hòa nhã có lễ: "Hai vị có thể tiện một chút được không, ta muốn thu thập một loại dược liệu, không thể trì hoãn thêm."
Dung Nhàn đã nể mặt như vậy, Vệ lão tổ cùng Lữ lão tổ cũng thức thời, sắc mặt của bọn họ đều hòa hoãn trở lại.
Đương nhiên, nếu là Dung Ngọc nói lời này, bọn họ tám phần là không tin, nhưng khi Dung đại phu có khí tức ấm áp nói chuyện, bọn họ lập tức liền tin.
Cái gọi là #mị lực nhân cách#!
Vệ lão tổ phản ứng cực nhanh: "Dung đại phu cần loại dược liệu nào, nếu Vệ gia ta có, sẽ trực tiếp đưa cho ngài."
Lữ lão tổ trong lòng thầm mắng một tiếng gian trá, cũng l·i·ế·m mặt nói: "Lữ gia ta cũng vậy."
Chu Sâm trợn mắt há hốc mồm, có chút không kịp phản ứng với loại tình huống này, lúc nãy không phải còn đả sinh đả t·ử sao, sao trong nháy mắt đã chung sống hòa thuận rồi?
Hắn không biết rằng ở Tr·u·ng t·h·i·ê·n giới loại chuyện này lại bình thường, đặc biệt là khi trong nhà có lão tổ tông mấy trăm năm tuổi.
Lão nhân gia trải qua gió gió mưa mưa nhiều, tự có đạo đối nhân xử thế.
Tiểu ân tiểu oán không tính là gì, có thể giúp gia tộc nắm lấy cơ hội để tiến thêm một bước mới là trọng điểm.
Vị thế gia tộc tăng cao, tài nguyên của bọn họ cũng nhiều hơn, tài nguyên nhiều có thể nuôi dưỡng càng nhiều huyết mạch, đây chính là một vốn bốn lời.
Biết rõ người ta tương lai tươi sáng, mà bọn họ lại đuổi tới đắc tội thì chính là tự tìm đường c·h·ế·t.
Biến c·h·i·ế·n· t·r·a·n·h thành tơ lụa mới là đúng đắn, những dược liệu này coi như là tỏ thái độ hảo ý.
Nếu có thể trèo lên cành cao này, tương lai hai nhà bọn họ sẽ p·h·át đạt.
Dung Nhàn lại nhíu mày, chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Vô c·ô·ng bất thụ lộc, nếu hai vị cứ phải đưa dược liệu thì ta rất khó xử."
"Phốc!" Chu Sâm nhịn không được bật cười.
Hắn vốn đã cảm thấy Dung đại phu làm người tuy t·h·i·ệ·n lương ôn nhu, nhưng quá mức ngay thẳng, lúc này mới p·h·át hiện sự ngay thẳng này cũng có mặt đáng sợ của nó.
Nhìn hai vị lão tổ tông của Vệ, Lữ, sắc mặt đều đen như đáy nồi.
Dung Ngọc mắt mang ý cười lui sang một bên không nói một lời, nhìn thấy sắc mặt hai lão gia kia, có chút nhịn không được cười.
Sư tôn nhà hắn không phải là không thể khéo léo, chỉ là không muốn ủy khuất bản thân mình.
Xem ra hắn cần phải tu luyện thật tốt, nếu không sau này đụng phải cường giả không đ·ị·c·h lại, mà sư tôn lại phải chịu ủy khuất thỏa hiệp, thì thật là quá bất hiếu.
Vệ lão tổ trong lòng âm thầm chửi rủa, sao Vệ Băng tiểu gia hỏa kia không nói cho hắn biết, Dung đại phu là một người đầu óc chỉ có một đường thẳng như vậy.
Lữ lão tổ con ngươi đ·ả·o một vòng, mặt mang ý cười hiền lành nói: "Như vậy đi, dược liệu vẫn sẽ đưa cho Dung đại phu, ta muốn mời Dung đại phu đến nhà ở một thời gian, dạy y t·h·u·ậ·t cho tiểu bối trong tộc, không biết Dung đại phu có bằng lòng chịu t·h·i·ệ·t không?"
Vệ lão tổ: Đúng là có tâm cơ, để có quan hệ với Dung đại phu mà ngay cả hậu bối trong nhà cũng k·é·o ra dùng, sau này Dung đại phu n·ổi danh, hậu bối Lữ gia của bọn họ cũng được xem là nửa đệ t·ử của Dung đại phu.
Vệ lão tổ có chút nóng nảy, đang chuẩn bị tung chiêu, lại nghe vị đại phu một đường kia chậm rãi nói: "Người trẻ tuổi bối Lữ gia ưu tú nhất là ai?"
Lữ lão tổ không chút do dự nói: "Là trọng tôn của ta, T·h·i·ế·u Long."
"A ——" Dung Nhàn ý vị thâm trường k·é·o dài âm điệu, ra vẻ tiếc nuối nói: "Ta đã gặp Lữ T·h·i·ế·u Long, hắn hoàn toàn không có tư chất học y. Hắn ưu tú như vậy mà còn không được, những đệ t·ử khác chắc cũng vậy thôi."
Lữ lão tổ lập tức bị nghẹn họng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Không đáp ứng thì cứ không đáp ứng đi, nhất định phải nói trực tiếp như vậy sao, quá h·ạ·i người ta.
Thấy bộ dạng này của hắn, Vệ lão tổ cũng không dám tùy t·i·ệ·n mở miệng, chỉ sợ cũng bị đốp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận