Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 671: Bình hoa ( 16 ) (length: 12944)

Vừa thấy Tô Ngọc Dương, Bạch Huy đã muốn xông lên đánh nhau với đại lão là cha nàng, trong lòng có chút thấp thỏm, không phải lo lắng đánh không lại, mà là lo lắng lỡ không cẩn thận đánh người ta ra làm sao thì hắn không biết ăn nói với đại lão kia thế nào.
Hắn cười lạnh một tiếng, đặc biệt phản diện nói: "Bạch thúc không muốn biết Tử Câm rơi vào kết cục gì sao?"
Bạch Huy biến sắc, lại cấp tốc khôi phục, nói: "Tiểu muội ngoan ngoãn ở nhà, Tô Ngọc Dương, đến nước này rồi mà ngươi còn muốn nhiễu loạn quân tâm sao?"
Bạch Triết cười nhạo một tiếng: "Thủ đoạn này cũng quá ngu xuẩn."
Tô Ngọc Dương cười không nói, tiện tay chỉ một cái, người Bạch gia theo bản năng nhìn lên tòa cao ốc cách đó không xa.
Với thị lực của bọn họ, chỉ trong nháy mắt đã thấy Dung Nhàn ngồi trên đỉnh tòa nhà, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, lòng người Bạch gia như muốn nhảy ra ngoài.
"Đáng ch·ế·t." Bạch Ngạn lạnh lùng nói.
Quanh thân hắn nổi lên một cơn lốc khổng lồ, như thể từ phía chân trời nổi lên một vòng xoáy lớn, cuốn lên sóng thần, p·há hủy kiến trúc, tiếng gào thét như thần nổi giận.
Thấy hắn trực tiếp c·ứ·n·g đối c·ứ·n·g, Tô Ngọc Dương cũng không khách khí.
Hắn vẫy vẫy tay, đám người sau lưng cũng xông lên đánh nhau.
Trong lúc Bạch Triết định dùng không gian lực lượng để đưa tiểu muội trở về, Tô Ngọc Dương bỗng nhiên chắn trước mặt hắn, vẫn là bộ dáng tươi cười, nhưng lời nói lại không khách khí: "Nhị ca muốn mang bạn gái của ta đi thì có hơi không phúc hậu."
Bạch Triết lười nhác nói nhảm với hắn, đã bị p·h·át hiện thì cứ đ·á·n·h thôi.
Hai bên giao thủ đều hướng đến mục đích làm sao để đ·á·n·h c·h·ế·t đối phương mà đi, chiêu nào chiêu nấy đều không lưu tình, quyền với quyền va chạm, chưởng với chưởng va chạm, dị năng kết nối với dị năng...
Mọi người đều không p·h·át hiện, theo giao chiến, dị năng trong cơ thể càng ngày càng ít, đòn c·ô·ng kích tung ra cũng càng ngày càng yếu.
Vì hai bên đều tám lạng nửa cân, tạm thời họ chưa ý thức được vấn đề này.
Nhưng Tô Ngọc Dương biết rõ nội tình, một khắc cũng không quên chú ý tự thân: ". . ."
Đại lão này đi một bước tính mấy bước vậy?
Không lâu sau, trận c·h·i·ế·n tr·a·n·h kết thúc hết sức quỷ dị, phe Tô Ngọc Dương thua cũng mơ mơ hồ hồ.
Sau khi dị năng hoàn toàn biến m·ấ·t, hai bên dựa vào kỹ năng đối kháng thân thể để đ·á·n·h.
Dã lộ sao so được với lính đặc chủng được quốc gia tỉ mỉ bồi dưỡng.
Khi ý thức được dị năng của hai bên đã biến m·ấ·t, quốc gia lập tức ra lệnh n·ổ súng b·ắ·n c·h·ế·t người của phe Tô Ngọc Dương.
Ngồi trên đỉnh tòa nhà, Dung Nhàn tặc lưỡi nói: "Quốc gia rất biết t·r·ảo cơ hội, dị năng không còn thì máy móc của quốc gia lại một lần nữa bộc lộ tài năng."
"Ngài dùng sai thành ngữ rồi." Lê Nhạc bất đắc dĩ nói.
Dung Nhàn cong cong khóe miệng, cười tủm tỉm nói: "Nguyện thế giới mới trường trì cửu an, nhân loại an bình hỉ nhạc."
Lê Nhạc vui sướng nồng đậm hiện rõ trên mặt mày, ánh mắt nhìn Dung Nhàn như nhìn tín ngưỡng của mình, giọng điệu mang theo chờ mong tốt đẹp: "Nguyện thế giới mới trường trì cửu an, nhân loại an bình hỉ nhạc."
Dung Nhàn giả vờ cảm thán trong lòng, tiểu t·h·i·ê·n sứ Lê Nhạc ngây thơ dễ l·ừ·a gạt như vậy, khiến lương tâm nàng có chút cắn rứt.
Phía dưới, Tô Ngọc Dương thấy mình sắp bị đ·á·n·h c·h·ế·t, hắn không nhịn được phải lật bài: "Ta mà c·h·ế·t thì Bạch Tử Câm sẽ phải xuống hoàng tuyền theo ta. Có tiểu c·ô·ng chúa Bạch gia làm bạn, ta c·h·ế·t cũng nhắm mắt."
Bạch Triết đã ra lệnh nổ súng đến miệng rồi lại nuốt xuống, hắn nghiêm nghị nói: "Thả Tử Câm."
Tô Ngọc Dương nghiêng đầu nói một câu với Giả Dạng, Giả Dạng liền rút lui trong sự ngầm đồng ý của quân đội.
Trên tầng cao nhất, Dung Nhàn nói với Lê Nhạc: "Đến lúc ta lên sân khấu rồi."
Lê Nhạc lo lắng hỏi dò: "Ngài có tính toán gì không?"
Dung Nhàn chớp chớp đôi mắt trong veo, không hiểu hỏi: "Ta cần gì phải tính toán, tiểu nữ nhi Bạch gia vẫn luôn chỉ là một người bình thường, dị năng là cái gì còn không biết nữa là. Băng thanh ngọc khiết không nhiễm hồng trần, đơn thuần vô h·ạ·i lại t·h·i·ê·n chân vô tà, ngươi cảm thấy nên có tính toán gì?"
Lê Nhạc: ". . . Boss, ngài lại dùng sai thành ngữ rồi."
Dung Nhàn coi như không nghe thấy, nàng gh·é·t nhất học bá.
Nửa canh giờ sau, Giả Dạng và Dung Nhàn xuất hiện trước mặt đám đông.
"Tử Câm." Bạch Triết không nhịn được gọi.
Dung Nhàn tươi cười ấm áp: "Ba ba."
Nàng nhìn mọi người Bạch gia và Tô Ngọc Dương, lại nhìn quân đội xung quanh, vẻ mặt có chút mờ mịt, dường như không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó, đám đông nghe thấy giọng nói hiếu kỳ của nàng: "Quốc gia chuẩn bị quay một bộ phim khoa huyễn sao? Ba ba với Ngọc Dương ai là diễn viên chính?"
Nàng vỗ tay, miệng đầy tán thưởng: "Vừa rồi con xem trên đỉnh tòa nhà thấy, mọi người lợi h·ạ·i quá, kỹ xảo đặc biệt có thể cụ tượng hóa được luôn, đây là máy chiếu 3D hả? Phim khi nào chiếu vậy, con nhất định rủ bạn học đi xem. . ."
"Tử Câm." Bạch Ngạn nhíu mày nói.
Dung Nhàn ngập ngừng hỏi: "Chẳng lẽ quay hỏng rồi ạ? Tuy rằng sau đó không đủ đặc sắc, hơi đầu voi đuôi chuột, nhưng cũng có ưu điểm, thực tế và rất nhiệt huyết, hết thảy trở về thực tại, tĩnh lặng khiến người ta như đang mơ, kịch bản viết hay mà. . ."
"Tử Câm." Bạch Huy giật khóe miệng, cũng mở miệng cắt ngang lời nàng.
Dung Nhàn có chút ủy khuất không nói gì, nàng cọ cọ chân sang phải, nhanh chóng đến gần Tô Ngọc Dương, như muốn tìm kiếm sự an ủi.
Cảm nh·ậ·n được ánh mắt như d·a·o đổ dồn vào người mình, Tô Ngọc Dương: ". . ." Nội tâm rơi lệ đầy mặt, đại lão à ngài t·h·i·ế·u gì cứ l·ừ·a ta một phen cho ta dễ thở chút đi mà?
Khóe miệng mọi người giật giật, tràng diện nhất thời có chút x·ấ·u h·ổ.
Lúc này, một vị quan lớn từ trong quân đội bước ra, cầm lệnh bắt giữ đến trước mặt Tô Ngọc Dương, mặt không chút cảm xúc: "Tô Ngọc Dương, ngươi bị bắt vì tội phản nhân loại, ngươi có quyền tìm luật sư bào chữa cho mình, nhưng tốt nhất là ngươi nên im lặng từ giờ trở đi, vì mọi lời ngươi nói sẽ được dùng làm chứng cứ trước tòa."
Tô Ngọc Dương: . . .
Thấy quan lớn đã dùng còng tay khóa Tô Ngọc Dương, Dung Nhàn kinh ngạc nói: "Không phải quay phim à?!"
Nàng nhìn Tô Ngọc Dương, ngập ngừng nói: "Muốn nói di ngôn không?"
Đám đông: Phong cách này có hơi sai sai thì phải?
Trong mắt Tô Ngọc Dương ngấn lệ, khẩn thiết nói: "Ta không mua bảo hiểm."
Dung Nhàn mỉm cười thương h·ạ·i nói: "Ngươi quên rồi à? Ngươi đã chuyển hết mọi thứ dưới tên ngươi sang tên ta rồi mà, không mua bảo hiểm cũng không sao, bất quá ngươi không có tiền mời luật sư đâu."
Tô Ngọc Dương miễn cưỡng nhếch miệng cười, nói: "Ngươi vẫn yêu ta, đúng không?"
Dung Nhàn c·ặ·n bã nói chắc như đinh đóng cột: "Th·e·o chưa từng yêu."
Mọi người: Tình yêu nhựa plastic này.
Người quân nhân đứng cạnh Tô Ngọc Dương cũng không nhịn được liếc nhìn Dung Nhàn, ánh mắt có chút vi diệu quét qua người Bạch gia.
Dường như không ngờ tiểu nữ nhi nhà Bạch gia lại c·ặ·n bã như vậy, thấy đối tượng sắp tàn đời liền lập tức vạch rõ giới hạn.
Bạch Triết xoa xoa trán, cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng phải nữ nhi t·h·í·c·h nhất cái tiểu bạch kiểm Tô Ngọc Dương này sao?
Sao giờ nhìn lại như thể hoàn toàn không quen biết Tô Ngọc Dương vậy.
Giả Dạng đứng sau lưng Tô Ngọc Dương: "Lão đại, bọn em sẽ giúp ngài mời luật sư. . ."
Chưa đợi Tô Ngọc Dương cảm động, đã nghe thấy Dung Nhàn nũng nịu nói với Bạch Triết: "Ba ba, bọn họ là bạn học của con, con không tin họ cùng một phe với Tô Ngọc Dương, chắc chắn có gì đó kỳ quặc ở đây."
Giả Dạng dừng một chút, bẻ lái nói: "Nhưng bọn em không có tiền, lão đại ngài xem?"
Thái độ trở mặt lâm trận này cùng tư thái nhân lúc cháy nhà mà hôi của khiến lòng Tô Ngọc Dương như d·a·o c·ắ·t: "Các người là huynh đệ của ta mà."
Ruột gan Giả Dạng đ·ứ·t từng khúc: "Nhưng m·ạ·n·g chỉ có một thôi ạ."
Những người khác: ". . ." Ha ha.
Dung Nhàn chớp mắt mấy cái, giọng đầy nghĩa lý: "Đều là phản diện, mà lại không giúp đỡ lẫn nhau, thứ tình nghĩa đồng nghiệp nhựa plastic gì vậy, từ đó có thể thấy Ngọc Dương anh sống thất bại thế nào."
Thái dương Tô Ngọc Dương nổi gân xanh, đại lão diễn sâu quá rồi đó, rốt cuộc ai mới là phản diện ngài không biết à?
Hắn tức đến bốc khói đầu, nói: "Trưởng quan, tôi muốn trần tình, tôi bị oan, mọi chuyện đều do Bạch Tử Câm chủ mưu phía sau."
Đúng là nói trở mặt là trở mặt ngay.
Dung Nhàn giật giật tay áo che mặt, giả vờ vừa lau mặt vừa, hai hàng lông mày chợt lóe lên vẻ vắng vẻ rồi biến m·ấ·t, lại biến thành cô học sinh dịu dàng vô h·ạ·i: "Ngọc Dương. . ."
Nàng trừng mắt nhìn Tô Ngọc Dương một cái, quay sang than thở với quân nhân, vẻ mặt nghiêm túc: "Thưa trưởng quan, mọi chuyện đều do con chủ mưu phía sau, không liên quan đến Ngọc Dương."
Tô Ngọc Dương ho nhẹ một tiếng nói: "Cô tự nói đấy nhé, không phải tôi khai ra đâu đấy."
Dung Nhàn dịu dàng nói: "Ngọc Dương cứ yên tâm, không liên quan đến anh đâu."
Tô Ngọc Dương lập tức yên tâm thật.
Người quân nhân đứng ngoài quan s·á·t: ". . ." Ngươi nghĩ ta tin các ngươi chắc?
Cha con nhà Bạch gia đau lòng nói: "Tử Câm, dù con yêu Tô Ngọc Dương đến đâu cũng không thể muốn c·h·ế·t thay nó gánh tội."
Sắc mặt Bạch Triết khó coi nói: "Vì một thằng đàn ông, con muốn vứt bỏ người nhà sao?"
Ánh mắt Bạch Ngạn sắc bén lạnh lùng, như d·a·o xoáy vào Tô Ngọc Dương, nếu không phải thằng nhãi này mặt dày câu dẫn muội muội, thì muội muội ngoan ngoãn của hắn sao lại làm ra chuyện gánh tội thay cho người khác chứ.
Bạch Huy bất mãn càng thêm rõ ràng, hắn lẩm bẩm: "Hồng nhan họa thủy."
Tô Ngọc Dương: ??
Tô Ngọc Dương: "Bạch Tử Câm nói thật đó, mọi chuyện đều do cô ta chỉ đạo phía sau, tôi chỉ là người làm theo lệnh thôi."
Dung Nhàn gật đầu như có thật: "Đúng, mọi chuyện giống như Ngọc Dương nói, là do con làm."
Quân nhân vẻ mặt khó hiểu nhìn Dung Nhàn, chỉ vào thanh niên sau lưng Tô Ngọc Dương hỏi: "Cậu ta tên gì?"
Dung Nhàn liếc nhìn lại, quỷ tha ma bắt, đây là người mới Tô Ngọc Dương đưa đến, nàng thật sự không biết cậu ta tên gì.
Dung Nhàn: ". . ." Im lặng đến lạ.
Quân nhân: "Tô thiếu gia, cậu ta tên gì?"
Tô Ngọc Dương do dự.
Quân nhân mặt lạnh: "Nói thật, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng."
Tô Ngọc Dương nhắm mắt nói: "Vương Tái."
Quân nhân cười lạnh hai tiếng, còn nói không phải là chủ mưu phía sau, hắn không là chủ mưu, làm sao có thể biết được vị dị năng giả xú danh kia, chưa kể người kia còn cung kính đứng sau hắn với tư thái thủ hộ giả.
Quân nhân nói với Dung Nhàn: "Giờ cô còn kiên trì mình là thủ lĩnh phía sau không?"
Dung Nhàn ngập ngừng một chút, rồi thành thật nói: "Ban đầu con vốn là thủ lĩnh."
Quân nhân: ". . . Khảo lên tới mang về."
Bạch Chước không bình tĩnh: "Lạnh Tông!"
Lạnh Tông liếc nhìn hắn, bổ sung: "Bắt vì tội gây ảnh hưởng đến việc p·h·á án của tư p·h·áp."
Tô Ngọc Dương tại chỗ nổ tung, không dám tin nói: "Ngươi lấy quyền mưu tư."
Ảnh hưởng đến tư p·h·áp với tội phản nhân loại hoàn toàn là sống hay c·h·ế·t khác nhau.
Hắn đã sớm biết chính trị hắc ám, không ngờ hắc ám đến mức này.
Cũng bởi vì Bạch Tử Câm có ô dù, mọi người đều biến thành mù, chụp cái nồi đen vào đầu hắn một cách nghiêm túc.
Hắc ám! Mục nát!
Quân nhân ha ha: "Ngươi cho rằng mọi người đều bị tình yêu làm mờ mắt như Bạch Tử Câm sao?"
Dung Nhàn bị vạ lây bất đắc dĩ nói: ". . . Nói thật thì con th·e·o không yêu anh ta."
Bạch Triết đau lòng không thôi, tiểu muội vì Tô Ngọc Dương gánh tội thay, để không liên lụy đến Tô Ngọc Dương nên mới cố tình dùng lời lẽ lạnh lùng để tuyệt tình, muốn cứu Tô Ngọc Dương ra...
Đây là thứ yêu thương khắc cốt ghi tâm đến mức nào.
Nhưng khi Bạch Triết nhìn Tô Ngọc Dương đang mộng b·ứ·c, vẻ mặt lạnh lùng, cả người đều nổ tung.
"Em gái tao vì mày mà không muốn sống, vậy mà mày còn thờ ơ!!"
Tô Ngọc Dương: (;) không phải, tôi không có, tôi thật sự bị oan ( ủy khuất ba ba.jpg )
PS: Giao thừa, lại qua một năm mới, QAQ cố lên nào các anh (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận