Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 282: Kiếm tu (length: 8482)

t·h·í·c·h Hưng thở dốc một hơi, hướng Dung Nhàn h·u·n·g· ·á·c nói: "Ngươi đương nhiên không ngốc. Ta ngốc, ta ngốc là được rồi."
Hắn nếu không ngốc, tại sao lại bị Dung Nhàn l·ừ·a d·ố·i đến hoàn cảnh này.
Dung Nhàn đ·ả·o cũng không nghĩ qua muốn hố c·h·ế·t t·h·í·c·h Hưng, rốt cuộc ngọn núi này còn rất thần bí, nếu gặp phải nguy hiểm, có cường giả đi th·e·o cũng là một sự bảo đảm.
Nàng hơi cất cao giọng nói: "t·h·í·c·h tiên sinh, phiền phức tạm thời kiềm chế cự mãng lại."
Dung Nhàn s·ờ s·ờ t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n, tựa như có chút hoài niệm.
A Kim kể từ đến Tr·u·ng t·h·i·ê·n giới sau liền vẫn luôn ngủ say, đến hiện tại cũng còn chưa tỉnh, sự khác thường này tóm lại làm người lo lắng.
t·h·í·c·h Hưng nghe được giọng Dung Nhàn, th·e·o mặt đất bò lên.
Hắn cũng không hoài nghi Dung Nhàn sẽ đối hắn như thế nào, chỉ cần Dung Nhàn không ngốc liền rõ, cường giả nhân tiên lục trọng còn s·ố·n·g hữu dụng hơn cường giả nhân tiên lục trọng đã c·h·ế·t nhiều.
Hắn lấy tư thái bi tráng hướng cự mãng c·ô·ng tới, vừa c·ô·ng vừa kêu nói: "Dung đại phu, có t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n gì liền lấy ra đi, lại giấu giếm chúng ta đều đi ra không được."
Dung Nhàn lại nhịn không được giả vờ giả vịt cảm khái: "t·h·í·c·h tiên sinh thật là tr·u·ng khí mười phần, đối phó một con cự mãng nghĩ đến cũng không thành vấn đề."
t·h·í·c·h Hưng: ". . ." Ngươi có tin ta dẫn con đại xà tới chỗ ngươi không?
Dung Nhàn hiển nhiên tin, nàng không có trêu chọc t·h·í·c·h Hưng nữa, dù có chướng khí khắc chế, nhưng thực lực của t·h·í·c·h Hưng nàng cũng thăm dò được gần hết rồi.
Dung Nhàn hướng Dung Ngọc phân phó nói: "Ngươi mang Chu Sâm, bằng tốc độ nhanh nhất nhổ tận gốc cây Thúy thảo kia, chúng ta tại nơi Chu Sâm nói hẹn nhau."
Dung Ngọc cũng không hỏi Dung Nhàn làm sao biết nơi đó, hắn t·h·ậ·n trọng gật đầu nói: "Rõ, lão sư cũng phải cẩn t·h·ậ·n."
Hắn một tay nhấc Chu Sâm lên, thân hình chợt lóe liền tới trước mặt Thúy thảo.
Lật tay mấy cái, bên tr·ê·n mặt đất xuất hiện một cái hố to, Thúy thảo biến m·ấ·t không thấy.
Lúc nhìn lại Dung Ngọc cùng Chu Sâm, hai người đã đi xa.
Đại xà ý thức được mình bị người dùng kế điệu hổ ly sơn, những người đó t·r·ộ·m đi bảo vật nó thủ hộ đã lâu.
Đại xà c·u·ồ·n·g bạo tê minh một tiếng, hung hăng hướng t·h·í·c·h Hưng đ·á·n·h tới, muốn đụng bay t·h·í·c·h Hưng, để nó đi đoạt lại bảo vật.
Nếu cú đụng này có thật, t·h·í·c·h Hưng tổn thương không nhẹ đâu.
Nhưng đừng quên Dung Nhàn.
Con đường phía trước còn không biết có bao nhiêu nguy hiểm, Dung Nhàn vô luận thế nào cũng không thể để t·h·í·c·h Hưng hao tổn tại đây.
Ngọc Nhi cùng Chu Sâm đi, mượn nhờ khí vận che chở nghĩ đến cũng có thể ch·ố·n·g đỡ được.
Còn loại người xui xẻo như nàng thì thôi đi, có thể có người có thể chia sẻ gánh vác nguy hiểm đã là t·h·i·ê·n phù hộ.
Dung Nhàn hai tay đút vào tay áo, hơi nhắm mắt, bốn phía một trận ông minh.
Mặc kệ là lá cây hay là cây cỏ hoặc là cành khô, cát đá, tất cả đều nhiễm từng tia từng tia k·i·ế·m khí băng lãnh.
Cự mãng ý thức được nguy cơ tới gần, nó không hề quyến luyến từ bỏ ý định c·ô·ng kích t·h·í·c·h Hưng, đột nhiên vọt lên trời.
Giây tiếp theo, cát bay đá chạy, lá xanh cành khô tại giữa không tr·u·ng ngưng tụ thành một thanh trường k·i·ế·m thông t·h·i·ê·n triệt địa.
k·i·ế·m thân lưu quang dật thải, tản ra uy thế quân lâm t·h·i·ê·n hạ.
k·i·ế·m thân tại giữa không tr·u·ng không ngừng xoay tròn, mỗi lần chuyển động k·i·ế·m khí liền càng mạnh một điểm.
t·h·í·c·h Hưng k·i·n·h· ·h·ã·i nhìn thanh cự k·i·ế·m này da đầu tê dại, thân thể vẫn luôn cảnh cáo hắn thanh cự k·i·ế·m này nguy hiểm.
Cự mãng hướng bầu trời chạy trốn, nhưng cự k·i·ế·m tựa hồ không bị lay động.
Đến khi cự k·i·ế·m tập hợp đủ uy thế, mang th·e·o uy t·h·i·ê·n địa hung hăng hướng cự mãng c·h·é·m tới.
Không gian bốn phía bị cự k·i·ế·m phong tỏa cường hãn, cự mãng không thể đào thoát, chỉ có thể ngạnh kháng.
Nó tê minh một tiếng, lân phiến tr·ê·n người từng mảnh từng mảnh vỡ ra.
"Oanh ~"
Dưới sự va chạm của hai bên, chướng khí trong núi đều bị dư ba này đánh tan.
Khí tức tươi mát từ ngoại giới dựa vào khe hở này lưu chuyển đi vào, t·h·í·c·h Hưng vội vàng hấp thu linh khí ổn cố thương thế.
Đợi khi chướng khí một lần nữa che chắn sơn lâm, dư ba kia cũng tán đi.
t·h·í·c·h Hưng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy con cự mãng uy phong lẫm l·i·ệ·t vừa rồi giờ như một con cá chạch mềm nhũn nằm rạp tr·ê·n mặt đất, nơi bảy tấc cắm thanh cự k·i·ế·m kia.
Toàn thân cự mãng cháy đen, đầu ngật ngưỡng ngật ngưỡng không đứng dậy được, th·e·o thời gian trôi qua động tác dần dần nhỏ đi.
Sau khi cự mãng triệt để im bặt, toàn bộ thân thể cùng thanh cự k·i·ế·m kia cùng nhau hóa thành tro bụi vô tung vô ảnh.
t·h·í·c·h Hưng lúc này mới nghĩ đến Dung Nhàn, vội vàng xoay người lại nhìn, thấy Dung Nhàn tay ch·ố·n·g đỡ một cành cây lấy ra không biết từ lúc nào, lung lay sắp đổ.
Sắc mặt nàng d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g tái nhợt, khóe miệng còn lưu vết m·á·u đỏ thẫm.
Lần này Dung Nhàn dốc toàn lực, hơn nữa không dùng một tia lực lượng linh châu, chỉ bằng k·i·ế·m đạo của mình thu thập con cự mãng cùng cấp.
Nhưng cái này cũng không hề là chuyện đáng mừng, bởi vì nàng cũng b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g.
Sắc mặt nàng rất khó coi, thân thể bị thương rất nặng, có mộc linh châu tại nên không cần để ý.
Nhưng đấu ngang hàng cũng sẽ khiến nàng b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, việc này khiến Dung Nhàn ý thức sâu sắc được sự không đủ của mình.
Nàng khó được sinh ra vài phần gấp gáp, cần càng cố gắng tu hành mới được.
Nàng ho nhẹ một tiếng, nhổ m·á·u trong miệng ra.
Th·e·o tay áo lấy ra khăn gấm lau lau, không thèm để ý ném khăn xuống đất.
Khăn vừa chạm đất, chướng khí xung quanh trước người Dung Nhàn từng tầng từng tầng gia cố.
Chỉ trong nháy mắt, t·h·í·c·h Hưng đã không thấy thân ảnh Dung Nhàn.
Nhưng hắn biết Dung Nhàn ở đó, đối t·h·í·c·h Hưng mà nói, chuyện vừa rồi xảy ra quả thực như xây dựng lại tam quan vậy.
Nói là đại phu ôn nhu dễ gần, cư nhiên lại là k·i·ế·m tu "Không phục thì đánh"!
Đây chính là k·i·ế·m tu đó.
Tại Tr·u·ng t·h·i·ê·n giới, k·i·ế·m tu nổi tiếng nhất có hai người, một là tông chủ Vô Cực k·i·ế·m tông Vân Cửu, hai là k·i·ế·m đế Dung vương triều.
Hai người kia triệt để quán triệt tính tình tư duy k·i·ế·m tu, lạnh lùng cường ngạnh, không phục thì đánh, trực tiếp bao che khuyết điểm mà không nể mặt mũi ai.
Người Tr·u·ng t·h·i·ê·n giới mỗi lần nhắc tới k·i·ế·m tu đều nhịn không được đau răng vì hai người bọn họ.
Nhưng t·h·í·c·h Hưng hiện tại có thể vỗ n·g·ự·c nói cho mọi người, hắn đã gặp một vị k·i·ế·m tu không tầm thường.
Nàng ôn nhu t·h·i·ệ·n lương, nàng th·e·o mọi người thân t·h·i·ế·t, nàng trừ nói t·h·i·ế·u ngoài còn chăm chỉ mà hiếu học. . .
t·h·í·c·h Hưng: ! !
Cái này thật sự là một k·i·ế·m tu sao! !
t·h·í·c·h Hưng che trán r·ê·n rỉ một tiếng, chuyện này thật là thấy quỷ.
Về phần việc Dung Nhàn bình thường chỉ là vừa mới đột p·h·á cảnh giới nhân tiên sơ kỳ, nhưng chiến lực nàng vừa triển lộ ra lại là nhân tiên ngũ trọng, t·h·í·c·h Hưng chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
Vượt cấp chiến đấu của k·i·ế·m tu chẳng phải là rất bình thường sao?
k·i·ế·m tu đều là một đám lũ đ·i·ê·n, cho dù tu vi không thắng lại cũng muốn nhào tới đấm đ·ị·c·h nhân mấy phát.
Ấy, t·h·í·c·h Hưng đã thay Dung Nhàn nghĩ ra mọi lý do, lại làm Dung Nhàn vất vả lắm mới triển hiện một chút thực lực mà lại không được coi trọng.
Có nên nói là # tự mình đào hố chôn mình # sao?
Lúc này, chướng khí tán đi, Dung Nhàn đi ra.
Dung Nhàn lúc này đã đổi một bộ quần áo, một thân váy lục áo khoác ngân sa, so với trước đó càng thêm mấy phần nhu uyển.
Sắc mặt nàng cũng đã khá hơn nhiều, tay vẫn cầm sách t·h·u·ố·c, dường như chuẩn bị xem bất cứ lúc nào.
t·h·í·c·h Hưng: ". . ."
Thằng nhãi này là k·i·ế·m tu rất không giống k·i·ế·m tu hắn từng gặp.
Dung Nhàn đem bộ quần áo dính m·á·u xử lý xong, lại dùng mộc linh châu thoáng khôi phục thương thế mới đi ra.
Nói thật lòng, nàng đề phòng t·h·í·c·h Hưng giậu đổ bìm leo tới, nhưng hiển nhiên t·h·í·c·h Hưng lúc này đã lâm vào vòng luẩn quẩn mộng b·ứ·c, căn bản không có tâm tình gây sự, làm cho Dung Nhàn âm thầm chờ mong cũng thất vọng.
Vào khoảnh khắc nàng đi tới, khăn trên mặt đất không gió tự nhiên, giống như là trực tiếp biến m·ấ·t cùng thanh k·i·ế·m kia.
Ừ, Dung Nhàn nàng xử lý dấu vết luôn đơn giản thô bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận