Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 879: Bạn tốt (length: 12015)

Khi Dung quốc và Đông Tấn còn đang giao chiến ác liệt, Đại Hạ quân thần đã bàn bạc ra biện pháp giải quyết Dung quốc.
Họ có thể "nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của", cũng có thể tìm ra biện pháp hạn chế Dung quốc.
Từ xưa đến nay chỉ có một con đường — thông gia.
Không sai, biện pháp mà Đại Hạ quân thần bàn bạc ra chính là thông gia.
Nữ nhân ấy mà, một khi thành thân sinh con, trọng tâm liền đặt vào gia đình.
Về phần quốc sự đương nhiên là giao cho hoàng phu.
Về phần việc Húc đế từng có một hoàng phu, còn có mấy vị người thừa kế gì đó, thì đều không phải là vấn đề lớn.
Chỉ cần sau khi thông gia Húc đế có thể lại lần nữa sinh hạ người thừa kế, thì bọn họ có vô số biện pháp phế đi mấy vị người thừa kế hiện tại.
Vậy nên việc chọn ra đối tượng thích hợp để thông gia là rất quan trọng.
Hạ Thiên Tử đặt mục tiêu vào đám nhi tử của mình, đại hoàng tử là người thừa kế hợp pháp số một, còn nhị hoàng tử thì bọn họ đều sẽ gác lại xuống hết, vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất năm nay vừa tròn sáu trăm tuổi.
Hạ Thiên Tử vô cùng xoắn xuýt, hắn đang cân nhắc xem nên chọn ai để thông gia với Dung quốc.
Phải biết rằng người thông gia này trong tương lai rất có thể sẽ là người nắm quyền Dung quốc, bản thân sẽ trở thành một phương đại thế lực chi chủ.
Nếu lại thừa kế hoàng vị Đại Hạ, thì chính là người đứng trên vạn vạn người.
Vậy nên không được phép xảy ra sai sót trong việc chọn lựa nhân tuyển này.
Hạ Thiên Tử chọn tới chọn lui, ánh mắt dừng lại ở thất hoàng tử vẫn chưa thành thân.
Trong số những nhi tử này của hắn, đại hoàng tử đến tôn nhi cũng có, nhị hoàng tử có năm sáu nhi tử, tam hoàng tử thì hậu viện mỹ nhân vô số, hắn không cho rằng Húc đế có thể tha thứ, thật đem tam hoàng tử đưa qua sợ là sẽ trực tiếp bị phế sạch.
Tứ hoàng tử chỉ có một nữ nhi, hoàng tử phi đã mất mấy năm, nhưng Húc đế sẽ không cưới kế thất.
Mà nồi của việc tứ hoàng tử chỉ có một nữ nhi vẫn còn ở Tây Cực Bộ châu, bởi vì hắn tin Phật.
Hạ Thiên Tử đến nay vẫn còn nhớ cái cảm giác như sét đánh ngang tai khi lần đầu tiên nghe tin này, hắn hận thấu xương vị Phật đã vụng trộm tới độ hóa tứ hoàng tử.
Đáng tiếc tứ hoàng tử đã không thể bẻ lại được nữa.
Ngũ hoàng tử thì có lời đồn là thích nam phong, thật giả thì không nói, rốt cuộc không có lửa làm sao có khói.
Lục hoàng tử thì cà lơ phất phơ không nên thân, tu vi không có, làm người thì cổ hủ, lôi ra ngoài cũng chỉ làm Húc đế chướng mắt.
Mấu chốt là thằng nhãi này lại đi quá gần với nho gia, Hạ Thiên Tử kiêng kỵ nhất chính là nho gia.
Ai bảo phương thức thượng vị của hắn mờ ám, sự tồn tại của hắn chính là đang nhảy nhót trên điểm mấu chốt của nho gia.
Đúng lúc hắn xem nho gia cũng không vừa mắt, sự tồn tại của nho gia đối với hắn chính là sự khiêu khích.
Lục hoàng tử có thể nói là bỏ đi.
Chỉ có thất hoàng tử là chưa thành thân, hậu viện cũng lạnh như băng như muốn xuất gia.
Bát hoàng tử thì đi lại gần với Ngọc gia, bạn tốt đều là một đám người của Ngọc gia, đoan một bộ bồ tát tâm địa, chỉ thiếu mỗi tay nâng một đóa liên hoa lập địa phi thăng, đưa đến hậu cung của Húc đế thì không phải là bánh bao thịt đánh chó, thì cũng là đối kháng Đại Hạ với Húc đế.
Cửu hoàng tử vẫn luôn canh giữ ở Thái Huyền tông, nghe nói nhất định phải bái sư Huyền Hư tử, bái sư không thành thì không về.
Thập hoàng tử luôn như hình với bóng với cửu hoàng tử, bất quá thập hoàng tử đối với việc xuất gia làm đạo sĩ không có hứng thú, ngược lại lại xem trọng Vô Cực Kiếm tông sát vách.
Vì thế thập hoàng tử mỗi ngày mặc một thân đồ trắng, tay cầm một thanh kiếm làm bộ mình là cao thủ, nhìn thấy Vân Cửu thì mắt ba ba xem, muốn bái sư.
Hai vị này Hạ Thiên Tử đánh cũng đã đánh phạt cũng phạt rồi, làm thế nào cũng thay đổi không được, thời gian dài Hạ Thiên Tử cũng từ bỏ.
Mặc dù hắn có nhiều nhi tử, nhưng tỉ mỉ kiểm kê lại thì phát hiện thế nhưng không có mấy người đáng tin cậy.
Hạ Thiên Tử thở dài, đám nữ nhi này đều là nợ a.
Chuyển đầu hắn lại nghĩ tới vị thái tử Hạo giám quốc nhiều năm và thái nữ Họa của Dung quốc, còn có nhị hoàng tử Dung Dương mất tích.
Hắn vẫn luôn quan tâm đến ba người này, thái tử Hạo xử lý quốc sự nhiều năm cũng chưa từng phạm sai lầm, thủ đoạn cay độc hoàn mỹ.
Thái nữ Họa mặc dù học thức không được tốt, nhưng hành sự tác phong lại cực giống mẫu thân của nàng, cái tên điên kia, tùy tiện không được trêu chọc.
Nhị thái tử Dương tâm ngoan thủ lạt, mở ra đều là vừng đen, không động thì thôi, một khi động thì kinh người.
Húc đế mặc dù ít hài tử, nhưng chất lượng cao a.
So sánh ra thì đám hài tử của hắn lại không có vẻ thiên tài như vậy.
Bất quá có Đông Tấn để so sánh, cảm giác ưu việt của hắn lại trỗi dậy.
Đông Tấn thái tử không biết bị người nào dạy bảo, tính tình lúc nào cũng có một cỗ ngây thơ và khờ khạo.
Xử lý quốc sự tuy nói là không có trở ngại gì, nhưng với cái tính cách đó, thật leo lên vương vị cũng chỉ được mấy năm thì sẽ bị thần tử thay thế.
Đến lúc đó các thế lực Đông Tấn cát cứ, năm bè bảy mảng.
Chậm đã.
Hạ Thiên Tử như là nghĩ đến điều gì, đem ánh mắt đặt vào Đông Tấn.
Lúc này Đông Tấn thái tử đang ở bên cạnh Tư Mã Hằng Quân nghe theo dạy bảo, cố gắng học tốt chính vụ.
Nhưng Hạ Thiên Tử lúc nào cũng có cảm giác không hài hòa.
Hắn nhăn nhíu mày, nghĩ không quá rõ ràng.
Lập tức Hạ Thiên Tử tạm thời gác lại chuyện này, tuyên triệu thất hoàng tử vào cung kiến giá.
Mà lúc này thất hoàng tử đang cùng phụ tá tiên sinh du hồ.
"A Diễn, mấy ngày nay đa tạ ngươi theo giúp ta." Thất hoàng tử một thân cẩm bào màu xanh, phong độ phiên phiên lại khoan dung có lễ.
Hắn nâng chén trà cười tủm tỉm nói, "Ta lấy trà thay rượu, A Diễn không muốn ghét bỏ."
Phong Diễn buồn cười một tiếng, nói: "Ngươi ngược lại là biết giở trò."
Hắn nhấp một ngụm trà, tiện tay đem chén trà buông xuống, ống tay áo rộng trên bàn trà đảo qua, lại không có làm đổ bất luận cái gì đồ vật.
Thất hoàng tử nhếch miệng lên, hai chiếc răng nanh như ẩn như hiện, đáng yêu cực.
Hắn nháy nháy mắt nói: "Chẳng lẽ ta như vậy không tốt sao?"
Phong Diễn bị nghẹn một chút, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Hỏi những loại vấn đề này vốn dĩ không thích hợp, được không?"
Ánh mắt Thất hoàng tử lóe lên mỉm cười, mắt thấy Phong Diễn quẫn bách không biết nói gì, vội chuyển dời chủ đề nói: "Ngọc Dương và A Dạng hôm nay như thế nào rồi?"
Phong Diễn tùng khẩu khí, thành thành thật thật trả lời: "A Dạng yêu thích một vị nữ tử, Ngọc Dương cùng bày mưu tính kế."
"A?" Động tác Thất hoàng tử khựng lại, hứng thú hỏi nói, "Là nữ tử nhà ai?"
Phong Diễn nghĩ nghĩ nói: "Là một vị tán tu, nghe nói là vừa mới phi thăng từ hạ giới lên không lâu, xem ra thật thú vị."
Ánh mắt Thất hoàng tử lóe lên một đạo ám quang, lần này là thật bị hấp dẫn, hắn ngược lại là rất muốn gặp hiểu biết xem vị nữ tử mà có thể được A Diễn nói là thú vị.
Đúng lúc hắn chuẩn bị nói gì đó thì nhận được tuyên triệu của Hạ Thiên Tử.
Từ biệt Phong Diễn, Thất hoàng tử cấp tốc tiến đến hoàng cung.
Sau khi Thất hoàng tử rời đi, một đạo thanh phong thổi tới, một thân ảnh không vội không chậm ngồi bên cạnh Phong Diễn.
Phong Diễn lập tức đứng lên, thần sắc cung kính bên trong mang thân mật nói: "Gặp qua sư tôn."
Dung Nhàn ý cười dịu dàng nói: "Miễn lễ. Những năm qua, Diễn Nhi ở Đại Hạ có mấy người bạn tốt."
Xuất hiện ở đây là một đạo hóa thân ý thức của Dung Nhàn phân ra.
Dừng một chút, nàng không nhanh không chậm nói: "Tính cách Diễn Nhi sáng sủa hơn rất nhiều, không giống dĩ vãng ở hạ giới lúc nào cũng nội liễm thẹn thùng, vi sư thật vì ngươi cao hứng."
Phong Diễn khẩn trương, vội giải thích nói: "Sư tôn, ta cùng thất hoàng tử tương giao chỉ là..."
Hắn quen biết thất hoàng tử khi còn chưa biết thân phận của hắn, chỉ là lúc đó phát sinh một vài ngoài ý muốn khiến họ gặp nhau.
Sau này cảm thấy hợp ý nên mới tương giao xuống.
Mãi đến khi hắn biết được thân phận thất hoàng tử.
Phong Diễn cũng nghĩ qua có nên đoạn tuyệt qua lại với Thất hoàng tử không, nhưng sau đó vẫn còn do dự.
Tính cách của Thất hoàng tử thật sự rất tốt, hắn cũng trân quý người bạn này.
"Diễn Nhi." Dung Nhàn thanh âm ôn hòa lại cường thế đánh gãy lời hắn.
Nàng chắc nịch nói: "Ta chưa từng nghĩ đến việc can thiệp vào chuyện giao hữu của ngươi."
Phong Diễn nghe xong mới bình tĩnh lại sau sự hoảng loạn.
Ngay sau đó, hắn nghe sư tôn khinh phiêu phiêu nói: "Nghe nói Đại Hạ chuẩn bị tìm người cùng Húc đế Dung quốc thông gia, Diễn Nhi đoán xem người này là ai?"
Phong Diễn liên tưởng đến chuyện thất hoàng tử bị triệu hồi cung phía trước, hô hấp trong nháy mắt trì trệ.
# ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn làm cha ta, à không, là muốn làm sư bá ta? #
Thất hoàng tử thế mà tiếu tưởng sư tôn nhà hắn!
Phong Diễn cười gằn hai tiếng, chờ Thất hoàng tử trở về hắn nhất định phải hỏi một chút, nếu Thất hoàng tử không cự tuyệt, ha ha.
Nhưng mà Thất hoàng tử thật sự không cự tuyệt.
Đây đối với hắn mà nói là một cơ hội tốt không phải sao.
Trong đám đông đảo hoàng tử trổ hết tài năng, không còn là một sự tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao, lại gần hơn một bước tới vị trí chí cao kia.
Cho dù hắn bình thường nhàn vân dã hạc như thế nào, trong lòng đối với cái vị trí kia cũng có khát khao, chỉ là trước kia không có cơ hội, cho nên cũng không để ý.
Đến khi có cơ hội, cái khát vọng kia rốt cuộc không thể kìm nén được nữa.
Rốt cuộc, ai cũng chẳng ngờ hôm nay còn xưng huynh gọi đệ, ngày mai lại phải xưng thần hành lễ,时刻 lo lắng an nguy bản thân.
"Diễn Nhi, thông gia cho dù không thành cũng không quan trọng. Việc này vốn dĩ là cơ hội thúc đẩy Thất hoàng tử trưởng thành, ta nghĩ ngươi có thể hiểu." Dung Nhàn nói rất thẳng thắn.
Phong Diễn trầm mặc một lát, khàn giọng nói: "Đệ tử hiểu rõ."
Dung Nhàn trống rỗng lấy ra một cái chén trà, từ trong ấm trà rót ra một ly chậm rãi thưởng thức, "Đương nhiên, chuyện này cũng không nhất định sẽ cắt đứt hữu nghị của các ngươi."
Nàng còn hoạt bát chớp chớp mắt: "Có lẽ tình cảm của hắn dành cho ngươi sẽ chiến thắng dục vọng trong lòng thì sao, Diễn Nhi hãy tâm hoài hy vọng sống."
Phong Diễn nhíu mày, đột nhiên nói ra một ý tưởng không đâu vào đâu: "Sư tôn, ngài có thể kịp thời xuất hiện, có phải đã làm tay chân gì trên người đệ tử không?"
Dung Nhàn thiếu chút nữa phun một ngụm nước trà ra ngoài, nàng lập tức đặt chén trà xuống nghiêm túc nói: "Không phải, ta không có, ngươi nghe ta giảo biện."
Phong Diễn: ...
Phong Diễn thiếu chút nữa không kéo căng được biểu tình.
Sao lại thế này, sư tôn bối rối dùng từ nhi đều khiến người phát hiện ra.
Đối mặt nhân thiết nổ tung thê thảm như vậy, Phong Diễn cũng không truy nguyên, hắn cưỡng ép chuyển dời chủ đề nói: "Sư tôn đối với chuyện thông gia có ý tưởng gì?"
Dung Nhàn ho nhẹ một tiếng, điềm nhiên như không có việc gì nói: "À, thông gia à, không quan trọng."
Nàng vững như lão cẩu lộ ra một cái cặn bã mỉm cười: "Đối với ta mà nói, bất quá chỉ là hậu cung thêm một cái miệng ăn cơm thôi."
Phong Diễn thần sắc nghiêm nghị nói: "Thất hoàng tử sẽ không an phận." Hắn hiểu rõ tính cách bạn tốt của mình.
Dung Nhàn lộ ra nụ cười rụt rè, khẽ cười nói: "Ở rể Dung quốc, thì chính là người Dung quốc, nào có ai cứ hướng về nhà mẹ đẻ mãi chứ."
Phong Diễn 囧.
Hắn đổi cách nói: "Đại Hạ sẽ không để ngài hạn chế Thất hoàng tử."
Dung Nhàn kinh ngạc xem hắn một cái, "Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy. Đã thành thân ai còn để ý đến ý kiến của nhạc phụ, hắn quản trời quản đất còn quản đến chuyện trong nhà con trai?"
Phong Diễn: ...
Sư tôn chẳng lẽ không cảm thấy mình thay vai có hơi phản sao?
Dung Nhàn lại hoàn toàn không cảm thấy, nàng có quyền thế, thành thân đều là người khác ở rể, thay vào một chút cũng không có vấn đề gì.
PS: Phong Diễn: Thất hoàng tử, nghe thấy chưa? Chúng ta bẻ!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận