Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 178: Mộ bia (length: 8068)

"Cửu Lưu, Du Phong, còn có Quân Tòng, Yến thành chủ, thật là khéo, chúng ta lại đụng mặt rồi." Dương Minh hơi hơi nhếch miệng, nụ cười bên trong thể hiện rõ sự vui sướng khi gặp bạn tốt.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lục Viễn, người dẫn mấy người đến đây, nghiêm túc nói: "Lần này Ngọc Tiêu môn gặp đại kiếp, Lục sư đệ nhất định phải chiếu cố tốt các sư đệ sư muội trong môn."
Lục Viễn theo bản năng đáp: "Vâng."
Ứng xong, Lục Viễn mới lấy lại tinh thần, theo bản năng có chút ngượng ngùng.
Ba năm không gặp, vẻ uy nghiêm tr·ê·n người Dương Minh càng tăng lên, Lục Viễn cảm thấy như sư huynh Dương Minh đứng chung một chỗ với sư phụ hắn, khẳng định sư huynh còn giống chưởng môn nhất.
Thẩm Cửu Lưu chờ hắn nói xong, mới chào hỏi: "Dương Minh sư huynh."
Dương Minh nhìn Thẩm Cửu Lưu, nhíu mày: "Sao ba năm không gặp, ngươi gầy đi nhiều vậy."
Khí tức tr·ê·n người cũng càng thêm thanh lãnh, giống như tùy thời có thể nhẹ nhàng rời khỏi thế tục, rời xa sự ồn ào.
Thẩm Cửu Lưu biết hắn đang quan tâm mình, trong lòng tràn vào một dòng nước ấm, vẻ mặt thoáng hòa hoãn: "Ta chỉ là quá chuyên chú tu luyện, khiến sư huynh lo lắng rồi."
Dương Minh không đồng tình liếc hắn một cái, cẩn t·h·ậ·n dặn dò: "Về sau nhất định không được như thế, phải chú ý đến thân thể nhiều hơn."
"Được." Thẩm Cửu Lưu thoải mái đáp.
Vân Du Phong cười hắc hắc, nói: "Xem ra Cửu Lưu huynh đệ vẫn là nghe lời Dương Minh sư huynh, ta với hắn quen biết lâu như vậy, cũng chưa thấy hắn nghe ta khuyên nhiều lấy một lời."
Yến Phỉ bỗng nhiên chen vào nói: "Hắn kia là yêu ai yêu cả đường đi."
Không khí đột nhiên trở nên im lặng, sắc mặt mấy người có phần ngưng trệ.
Yến Phỉ tựa hồ ý thức được mình lỡ lời, sắc mặt trắng bệch, né tránh ra phía sau Lệnh Quân Tòng.
Mấy người ở đây đều biết nàng nói "Nàng" chỉ ai, đó là Dung Nhàn, vầng trăng sáng đặc biệt nhất trong lòng mọi người, là vết thương lòng không thể chạm vào của bọn họ, chạm vào một cái là m·á·u me đầm đìa, đau nghẹt thở.
Lệnh Quân Tòng thần sắc hoảng hốt, thấy bộ dạng co rúm của Yến Phỉ, trong lòng thở dài, mở miệng chuyển chủ đề để giải vây cho nàng: "Dương Minh sư huynh, huynh cùng Tư Tâm sư muội cùng nhau tới sao?"
Dương Minh cũng không muốn để một cô nương như Yến Phỉ quá khó xử, cho nên phối hợp nói: "Sư phụ ta và bọn ta cùng đi, bất quá hắn cùng các chưởng môn khác đều ở bên ngoài không vào."
Lục Viễn chắp tay với hắn, ngữ khí thành khẩn nói: "Đại ân của Huyền Hoa sơn, Ngọc Tiêu môn trân trọng ghi nhớ. Nếu có thể vượt qua đại kiếp lần này, Ngọc Tiêu môn nhất định sẽ báo đáp quý p·h·ái."
Dương Minh đáp lễ: "Lục sư đệ quá lời rồi."
Lúc này, trong đại điện, An Dương tốn bao nhiêu nước bọt đem tin tức mình có được cùng suy đoán nói cho Trọng Quang, vừa chờ đợi vừa dò hỏi: "Sư phụ, thế nào? Ngươi có nghĩ tới vì sao ma môn lại bỏ qua các nhà khác mà chỉ vây c·ô·ng chúng ta?"
Trọng Quang nghiêm mặt nhìn đồ đệ, An Dương th·e·o bản năng cũng khẩn trương lên, hắn hỏi: "Môn p·h·ái chúng ta có bảo bối gì sao?"
Trọng Quang lắc đầu: "Không có."
"Thần khí trong truyền thuyết kia?" An Dương tiếp tục hỏi.
Trọng Quang kinh ngạc liếc nhìn đồ nhi, ánh mắt như nhìn người t·h·i·ể·u năng: "Vậy khẳng định cũng không có, nếu có thì sao đến lượt ma tu làm càn như vậy, vi sư tự mình không nhịn được nhảy ra ngoài giải quyết bọn chúng rồi."
"Vậy rốt cuộc là vì cái gì?" An Dương sầu đến mức tóc sắp bạc.
Trọng Quang thấy đồ nhi sầu đến mức có cả nếp nhăn trên trán, tóc càng rụng từng nắm lớn, cuối cùng t·h·i·ệ·n tâm p·h·át tác, ngữ khí trầm trọng nói: "Đồ nhi, vi sư nghĩ ra rồi."
An Dương mừng rỡ, vội hỏi: "Là gì vậy?"
"Địa điểm sơn môn." Trọng Quang nghiến răng nghiến lợi nói.
An Dương vẻ mặt mộng m·ị, cái gì? Ngươi nói cái gì?
Trọng Quang đầy mặt đau lòng nói: "Đám ma tu đó khẳng định là nhắm trúng Ngọc Tiêu môn chúng ta, cái nơi phong thủy bảo địa này, cho nên bọn chúng chỉ vây mà không c·ô·ng, sợ p·h·á hư bày trí bên trong, chúng đang đợi chúng ta nh·ậ·n thua đầu hàng, sau đó không tốn một binh một tốt chiếm lấy địa phương này, thật là đáng chém. Đồ nhi, ngươi nói... Đồ nhi, đồ nhi ngươi đi đâu vậy, vi sư còn chưa nói xong đâu."
Trọng Quang đang nói, quay đầu lại thì thấy đồ đệ không thèm ngoảnh đầu mà đi ra đại điện.
Trọng Quang: Thật đúng là bất hiếu mà!
Ra khỏi đại điện, An Dương cố gắng áp chế gân xanh đang nhảy nhót thái dương, biểu tình t·r·ố·ng rỗng.
Hắn sớm biết sư phụ không đáng tin, vì sao còn muốn đi lên tìm tai vạ chứ.
Thật khó cho sư phụ có thể ở đó đứng đắn mà nói bậy nói bạ, ma tu thèm địa điểm của Ngọc Tiêu môn? Đây đúng là một chuyện cười lớn.
Nếu bọn chúng thèm, đã sớm đến cướp, sao có thể để Ngọc Tiêu môn truyền thừa hơn ngàn năm chứ.
Lại nói, ma môn muốn địa bàn của Ngọc Tiêu môn để làm gì?
Ở đây vừa không t·h·í·c·h hợp ma tu tu luyện, hai là vị trí địa lý rộng rãi dễ thấy, lũ ma tu h·ậ·n không thể xây hang ổ dưới lòng đất làm sao có thể chạy tới đoạt địa bàn này, đúng là đầu óc vào nước rồi.
An Dương buồn rầu xoa xoa trán, xem ra không thể hỏi ra gì từ chỗ sư phụ rồi.
Cũng phải, sư phụ trừ việc cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, ngày nào cũng gây sự hai lần thì cũng không quan tâm việc gì khác, các đời chưởng môn ở tr·ê·n cao, Ngọc Tiêu môn không thua trong tay sư phụ hắn, thật đúng là tổ tông phù hộ.
Bên ngoài Ngọc Tiêu môn, Dung Nhàn rốt cuộc dừng bước khi đã đến gần Ngọc Tiêu môn.
"Đường chủ, có gì phân phó sao?" Ngưu Nghiên ân cần đến hỏi.
Dung Nhàn khẽ nhắm mắt, tâm niệm chuyển động, k·i·ế·m khí vô hình khắc hoạ cái gì đó giữa không tr·u·ng.
Khi nàng mở mắt ra, k·i·ế·m khí liền đột nhiên biến m·ấ·t.
Dung Nhàn đưa tay phải ra, phù văn khắc giữa không tr·u·ng chui vào tay hóa thành một viên lệnh phù.
Nàng đưa lệnh phù cho Ngưu Nghiên, thản nhiên nói: "Ngày mai lúc hừng đông đưa cho môn chủ, sau đó đừng dừng lại, trực tiếp trở về đi."
Ngưu Nghiên thật cẩn t·h·ậ·n cất kỹ lệnh phù, vui vẻ đáp: "Vâng, đường chủ Lê Lô yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm thỏa đáng."
Dung Nhàn nhướng mày cười một tiếng: "Ngươi làm việc ta đương nhiên yên tâm, nếu làm không được..."
Nàng liếc nhìn A Kim đang xoay tới vặn vẹo trên mặt đất, gh·é·t bỏ nói: "Thì đưa Tiểu Kim cho ngươi nuôi."
Ngưu Nghiên: Hắn có c·h·ế·t cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
A Kim: Rắn không nên thường x·u·y·ê·n thay chủ, thay chủ thường x·u·y·ê·n khiến rắn gầy gò.
Sau khi Ngưu Nghiên đi, Tôn t·h·i·ê·n Hữu nhìn những đám mây đen âm u phía trước, hắn biết đó đều là ma tu.
Tôn t·h·i·ê·n Hữu lo lắng hỏi: "Đường chủ Lê Lô, chúng ta muốn đi qua sao?"
Dung Nhàn đầy ý vị sâu xa nói: "Tạm thời chưa đi vội, ta còn muốn đợi một người, ngày mai đi."
"Vâng, đường chủ." Tôn t·h·i·ê·n Hữu đáp.
Hắn không hỏi nhiều, mà lấy ra một vài thứ từ nạp giới, tay chân nhanh nhẹn ch·ố·n·g lên một chiếc lều nhỏ, không gian bên trong tuy nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ.
Bàn gỗ t·ử đàn bày biện nước nóng vừa đun, hương liệu trong lư hương đang chậm rãi t·h·iêu đốt, một quyển sách t·h·u·ố·c được ân cần đặt trên g·i·ư·ờ·n·g êm, chăn bông dày được trải vuông vắn trên g·i·ư·ờ·n·g êm.
Dung Nhàn đã quen với hành vi phục vụ này của Tôn t·h·i·ê·n Hữu, nàng vung tay áo lên, một tảng đá lớn cỡ nửa người lập tức xuất hiện trên mặt đất.
Dung Nhàn rũ mắt nhìn tảng đá một lát, đầu ngón tay ngưng tụ k·i·ế·m khí, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng khắc gì đó lên mặt đá.
Tôn t·h·i·ê·n Hữu đặt cái ly xuống, nghi ngờ hỏi hành vi cổ quái của Dung Nhàn: "Đường chủ, ngài đang làm gì vậy?"
Lông mày Dung Nhàn khẽ run, ngữ khí không nghe ra hỉ nộ: "Ta đang khắc bia mộ."
Tôn t·h·i·ê·n Hữu th·e·o bản năng hỏi: "Cho ai vậy?"
Khóe miệng Dung Nhàn hơi nhếch, nụ cười vô cùng vi diệu: "Ta nghĩ, có lẽ là cho "Ta" đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận