Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 284: Ong thú (length: 8352)

Dung Nhàn rất tốt bụng nghĩ và nói: "Ta hoàn toàn không có cảm thấy như vậy."
Mặc dù nói vậy, nhưng trong tay nàng đã nhen nhóm một đám lửa, chuẩn bị cứu viện bất cứ lúc nào.
Thấy Dung Nhàn không hề thờ ơ, trong lòng Tích Hưng cũng thêm vài phần an ủi.
Hắn bay lên giữa không trung, hai tay nắm chặt, linh lực cường đại hội tụ trên nắm đấm, hung hăng đấm về phía Huyền Câu Thú.
Ngay lúc này, thân thể Huyền Câu Thú trên mặt đất run lên, hai cánh mờ mờ, cứng rắn đột nhiên xuất hiện.
"Không tốt!" Tích Hưng thầm kêu trong lòng.
Không kịp để ý tới phản phệ, hắn vội vàng thu quyền lại nhưng đã không kịp.
Chỉ thấy cánh Huyền Câu Thú rung động, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tích Hưng, hàm răng sắc nhọn hung hăng táp về phía Tích Hưng.
Phía dưới, ánh mắt Dung Nhàn chợt lóe, động tác cứu viện chuẩn bị từ trước dừng lại, hay là đem hỏa diễm ném ra ngoài.
Đại hỏa tinh chuẩn đánh trúng vào cánh Huyền Câu Thú, bùng lên cháy rừng rực.
Trong biển lửa cháy dữ dội, răng cưa của Huyền Câu Thú kịch liệt run rẩy, thân hình vặn vẹo giữa không trung.
Tích Hưng thừa cơ lách mình tới bên cạnh Dung Nhàn, hắn tái mét mặt nhìn Huyền Câu Thú bị đốt thành một đống đen thui rơi xuống đất, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc yên tâm.
"Ngọn lửa đó là cái gì?" Tích Hưng thần sắc kiêng kỵ hỏi.
Hắn đã vài lần nhìn thấy ngọn lửa kia, mỗi lần đều cho hắn cảm giác khác nhau. Lần này càng thêm nguy hiểm, đến Huyền Câu Thú cũng không có nửa điểm năng lực chống cự.
Dung Nhàn dùng một loại giọng điệu thưa thớt bình thường nhưng lại lý trực khí tráng: "Là tâm hỏa, ta dùng để luyện dược."
Nàng liếc nhìn Tích Hưng một cái, rồi chuyển giọng: "Ta là một đại phu, có tâm hỏa cũng bình thường thôi, ngươi kinh ngạc như vậy có chút dị thường."
Tích Hưng suýt chút nữa chửi tục, thần hắn nương đại phu!
Trên đời này có mấy đại phu có thứ tâm hỏa này, đến đan sư cũng chẳng mấy ai có được, được không?
Cái gọi là tâm hỏa, chính là đem thất tình lục dục của bản thân dung hợp hóa thành hỏa chủng, lại dùng linh hồn nung khô thành thục, là loại lửa luyện đan tốt nhất trừ dị hỏa.
Chỉ nghe giới thiệu thôi cũng biết nguy hiểm, không ít người đã chết trong quá trình nung khô tâm hỏa.
"Khục, nếu như thế, sao ngươi không sớm dùng tâm hỏa thiêu chết Huyền Câu Thú?" Hết nguy hiểm, Tích Hưng gan lớn mật lớn hưng sư vấn tội.
Dung Nhàn rũ mắt nhìn hắn, nhìn đến nỗi Tích Hưng có chút chột dạ, nàng mới cực không để tâm nói: "Lần sau ta sẽ nhớ ra tay sớm hơn."
Qua biểu tình và ngữ khí của nàng hoàn toàn không thể nghe ra chút do dự nào trong cái khoảnh khắc chuẩn bị dùng tâm hỏa cứu Tích Hưng trước đó.
Thật ra thì, Dung Nhàn vốn muốn để Tích Hưng bị Huyền Câu Thú giết chết.
Nhưng sau đó nghĩ lại, Tích Hưng có nhiều tác dụng như vậy, chết thì hơi tiếc, cho nên nàng mới đại phát từ bi tha cho Tích Hưng một mạng, thiêu chết Huyền Câu Thú.
Tích Hưng không biết mình vừa mới suýt chết, vẫn líu lo không ngừng hỏi Dung Nhàn, muốn được giải thích: "Dung đại phu, ngọn núi này nguy cơ tứ phía, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, một khi tách ra sẽ gặp nguy hiểm, quả thực là tiến thoái lưỡng nan, ngài không thể hợp tác chút nào sao?"
Tích Hưng ra sức khuyên nhủ: "Chỉ có chúng ta hợp tác, ngươi mới có thể nhanh chóng tìm được thảo dược ngươi cần, chúng ta cũng có thể an toàn vô sự ra khỏi ngọn núi quỷ quái này."
Tích Hưng không biết Dung Nhàn muốn giết hắn, nhưng những việc Dung Nhàn đã làm hai lần, không nghi ngờ gì đã cho hắn một loại ảo giác "Không biết nặng nhẹ".
Vào thời khắc liên quan tới tính mạng, Dung Nhàn bất chấp nguy hiểm, vẫn nội chiến với hắn, thật khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Kiếm tu quả nhiên đều là đồ điên!
Tích Hưng thầm mắng một tiếng.
Dung Nhàn thở dài: "Ta cứu ngươi hai lần, sao từ hai lần nguy hiểm đó, ngươi lại cho rằng ta không để ý đại cục?"
Tích Hưng ngẩn ra, không phản bác được.
Nghĩ kỹ lại thì, hình như là như vậy thật.
Dung Nhàn dù luôn tranh cãi với hắn, nhưng vào thời điểm quan trọng, nàng vẫn biết nghĩ đến đại cục.
Nghĩ như vậy, Tích Hưng lại yên tâm hơn.
Sau đó, Tích Hưng tự vả mặt: "Là ta trách oan Dung đại phu, Dung đại phu, chúng ta hiện tại nên đi hướng nào?"
Dung Nhàn ung dung đáp: "Các hạ đúng là thích gây sự."
Không đợi Tích Hưng lên tiếng, nàng tiện thể nói: "Ở ngay phía trước, không xa đâu."
Hai người đi trước sau, một đường này trôi chảy hơn nhiều, nhưng bất kể là Tích Hưng hay Dung Nhàn đều cảnh giác.
Quả nhiên, khi bọn họ mơ hồ thấy bóng dáng Dung Ngọc và Chu Sâm, một tràng âm thanh "Ông ông ông" nhanh chóng từ xa đến gần.
"Lão sư cẩn thận, đó là Hoàng Trường Túc Ong Thú." Dung Ngọc thấy sư tôn nhà mình gặp nguy hiểm, vội vàng nhắc nhở.
Sắc mặt Tích Hưng ngưng trọng, loài ong thú này sẽ tập kích và ăn thịt người.
Không kịp chuẩn bị thêm, quanh thân Tích Hưng và Dung Nhàn đã được bao phủ bởi một tầng linh khí tráo, ngăn cách va chạm của ong thú.
"Bành bành bành!" hết tiếng này đến tiếng khác, Dung Nhàn còn đỡ, có linh châu chống đỡ, linh khí cuồn cuộn không dứt.
Nhưng Tích Hưng không được may mắn như vậy, sắc mặt hắn tái nhợt cực độ, theo những va chạm liên tục, linh khí tráo che chở toàn thân cũng mỏng manh hơn.
Dung Nhàn làm như không thấy nguy cơ của Tích Hưng, nàng lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tích Hưng, trước mắt che một tầng hoa trong gương, trăng trong nước, ôn nhu tựa như đang chờ mong tình nhân xuất hiện.
Cho đến khi một tiếng "Xoạt xoạt" vang lên, linh khí tráo của Tích Hưng vỡ tan.
Những con ong thú đó ý thức được mình đã công phá phòng hộ của địch nhân, cùng nhau tiến lên tấn công Tích Hưng.
Dung Nhàn đứng yên không nhúc nhích, bỗng nhiên, đuôi lông mày nàng khẽ nhếch, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Chỉ thấy trên người Tích Hưng, người bị ong thú dày đặc bao vây đột nhiên tách ra một đạo lam quang mãnh liệt, lam quang lan tràn, xung quanh mọi thứ bị ép thành bột mịn.
Linh châu trong cơ thể Dung Nhàn cảm ứng được nguy cơ tự động hộ chủ, nhưng cổ lam quang kia còn chưa kịp đến gần Dung Nhàn đã tan rã.
Mà ong thú vây công Tích Hưng dưới cổ lam quang này, giống như tuyết gặp nắng, trực tiếp tan rã.
Dung Nhàn hai tay đặt vào tay áo, lộ ra nụ cười ôn nhu như nước xuân: "Xem ra các hạ không còn nguy hiểm nữa."
Lòng nàng run lên, xem ra trên người những thiên kiêu này đều có pháp bảo bảo mệnh.
Nghĩ đến những cường giả Nhân Tiên đến truy sát nàng, Dung Nhàn ánh mắt lấp lánh, dường như nàng cũng nên vì mình và Ngọc Nhi thêm hai món pháp bảo tiện tay.
Ừm, vậy thì chọn từ những chiến lợi phẩm đã thu được đi.
Phía trước, Tích Hưng thần sắc ngốc trệ: ". . ."
Hắn tội nghiệp cúi đầu xuống, ngọc bội bên hông quả nhiên đã vỡ vụn.
Đó là đồ vật sư tôn đưa cho hắn để bảo mệnh khi hành tẩu giang hồ lịch lãm, kết quả trời xui đất khiến lại bị dùng trong tình huống này.
Tích Hưng đau lòng vô cùng, nhưng trong lòng lại thở phào một hơi, may mà sống sót.
Lập tức, hắn lại hối hận vì đã cố chạy đến đây, luôn gặp nguy cơ không nói, suýt chút nữa còn bỏ mạng, thật là hối hận ruột đều xanh.
Thấy Dung Nhàn và Tích Hưng không sao, Dung Ngọc và Chu Sâm mới phi thân chạy tới.
Dung Ngọc vây quanh Dung Nhàn xem xét kỹ lưỡng một lần, xác định Dung Nhàn không bị thương, mới lên tiếng: "Lão sư, ngài không sao là tốt rồi."
Chu Sâm ngửa đầu cười tươi rói: "Dung đại phu, độc của ta đã giải hết rồi."
Dung Nhàn cong cong mày, tươi cười giống như ánh nắng rạng rỡ, không chút vẩn đục: "Chúc mừng ngươi thoát khỏi kiếp nạn."
Chu Sâm ngượng ngùng gãi đầu: "Đa tạ Dung đại phu."
Hắn hoàn toàn không biết Dung Nhàn muốn hắn chết, cũng giống như Tích Hưng không biết Dung Nhàn coi hắn là vật thí nghiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận