Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 221: Thức tỉnh (length: 8089)

Tô Huyền kia đem quan tài bằng đồng xanh đặt xuống đất, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Ngươi mau nghe xem."
Diệp Văn Thuần nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng tim đập từng chỉ nhảy lên hai nhịp yếu ớt, lúc này liên tục từng tiếng một, âm thanh cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Tô đại nhân, mở nó ra." Diệp Văn Thuần kích động nói.
Tim đập đã hồi phục, như vậy là hoàng thái nữ sắp tỉnh lại.
Tô Huyền gật đầu, một chưởng vung ra, nắp quan tài bật tung.
Người con gái đang ngủ say yên tĩnh khẽ run hàng mi, những ngón tay vẫn luôn đặt chồng lên bụng dưới cũng giật giật, mỗi một động tác đều khiến nhịp tim mấy người đập nhanh hơn.
Tô Huyền bọn họ đều nín thở ngưng thần, vô cùng chăm chú quan sát.
Đôi mắt kia vẫn luôn khép chặt giật giật, sau đó chậm rãi mở ra.
Trong khoảnh khắc, mọi người chỉ cảm thấy thấy được bầu trời trong veo, ánh mặt trời ấm áp dịu dàng chiếu rọi vào đôi mắt nàng, đôi mắt mang theo ý cười dịu dàng kia dường như đang lấp lánh.
Nàng nằm im trong quan tài, có vẻ hơi không hiểu tình cảnh lúc này của mình.
Nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt nàng lưu chuyển, mọi mịt đều tan biến.
Nàng khẽ nhắm mắt, người đã hóa thành những điểm kim quang biến mất trong quan tài bằng đồng xanh.
Chưa kịp Diệp Văn Thuần và Tô Huyền phản ứng, một luồng uy áp ngập trời phảng phất như trời đất sụp đổ ập xuống hai người họ.
Một bàn tay khổng lồ hình thành giữa không trung, tựa như sông Ngân treo ngược, địa ngục chi hỏa chảy ngược.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, chưởng ấn kia chắc chắn trùm lên người Diệp Văn Thuần và Tô Huyền.
Hai người "Phốc" một tiếng phun máu bay ngược ra ngoài, đốn ngã vô số cây cối mới dừng lại được.
Chưởng phong đột ngột này quét sạch dư ba linh khí, Diệp Văn Thuần và Tô Huyền theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy vị hoàng thái nữ ôn nhu vô hại bề ngoài kia đang thản nhiên bước về phía bọn họ.
Mỗi một bước đều tựa như dạo bước trên mây, ưu nhã mà thong dong, áp lực vô hình theo đó mà đến.
Dung Nhàn rũ mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt không chút biểu tình nói: "Ai cho các ngươi lá gan dám đụng vào quan tài của ta?"
Diệp Văn Thuần bị nghẹn lại, một ngụm máu trào ra.
Tô Huyền mặt trắng bệch nói: "Đây là hiểu lầm."
Dung Nhàn không biểu cảm nhìn hắn, chậm rãi nói: "Nếu là hiểu lầm, vậy nói cho ta, ai xui khiến các ngươi tới đây còn trộm được quan tài của ta?"
Tô Huyền bị uy áp đột ngột toát ra trên người nàng đè đến không thở nổi, hắn dám dùng kiếm của bệ hạ thề, một khi hắn đưa ra đáp án, hoàng thái nữ sẽ không chút lưu tình g·i·ế·t hắn.
Tô Huyền cũng hoàn toàn không ngờ, một tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi mà lại có thể có lực lượng cường đại đến vậy.
Diệp Văn Thuần cũng có cảm giác s·ống không còn gì luyến tiếc, hắn đã không nhớ rõ bao nhiêu năm mình không bị thương, nhưng hôm nay lại bị hoàng thái nữ đánh bị thương.
Khí thế khinh người, cường đại khó lường này lại chính là hoàng thái nữ của bọn họ!
Diệp Văn Thuần không biết nên cao hứng vì Dung quốc bọn họ có người thừa kế cường thế như vậy hay nên lo lắng cho tình huống hiện tại của mình.
Hiển nhiên Dung Nhàn lúc này không có kiên nhẫn chờ bọn họ, Dung thị tộc địa bị người xâm nhập, quan tài của nàng và thân thể nàng đều suýt bị người đánh cắp, không thể tha thứ.
Ánh mắt Dung Nhàn lạnh lẽo: "Nếu không muốn nói, vậy ta tự mình xem."
Lời vừa dứt, nàng đã tới trước người Diệp Văn Thuần, tại chỗ còn lưu lại tàn ảnh của nàng.
Dung Nhàn khép ngón trỏ và ngón giữa lại, hướng vào mi tâm Diệp Văn Thuần điểm tới, xem ra là chuẩn bị sưu hồn.
Diệp Văn Thuần giật mình, quát: "Hoàng thái nữ."
Mọi động tác của Dung Nhàn dừng lại, khí thế nguy hiểm quanh người cũng ngưng lại.
Xưng hô này khiến đôi mắt Dung Nhàn chợt lóe lên, ban đầu Kiếm Đế trong ý thức nói với nàng, sẽ phái người hạ giới đến đón nàng trở về, nàng còn tưởng phải rất lâu mới chờ được người đến, không ngờ chưa đến một tháng đã có người tới.
Không không không, hiện tại trọng điểm là nàng ra tay đánh bị thương người Kiếm Đế phái tới, còn suýt chút nữa đem người sưu hồn tiện thể g·i·ế·t c·h·ế·t.
Nên làm gì?
Y, không liên quan gì đến nàng, là hai người này tự mình không nói rõ ràng.
Dung Nhàn lý trực khí tráng trốn tránh trách nhiệm, hoàn toàn không nghĩ đến là nàng không cho người ta cơ hội nói chuyện, vừa gặp mặt đã ra tay đánh nhau, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để biết chân tướng, mới tạo thành hậu quả nghiêm trọng như hiện giờ.
Dung Nhàn chớp mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Ngươi vừa nói gì?"
Dù khí thế không bức người của hoàng thái nữ trông chỉ như một tiểu cô nương yếu đuối, nhưng Diệp Văn Thuần cũng không dám có nửa điểm ý tứ xem thường nàng.
Diệp Văn Thuần lúc này cũng không dám chậm trễ, vội vàng nói: "Là hoàng thượng phái thần đến đây nghênh đón hoàng thái nữ hồi triều."
Ân, một câu nói đem tiền căn hậu quả tất cả đều nói rõ ràng.
Dung Nhàn trầm mặc một hồi, cánh tay rẽ ngoặt, đỡ Diệp Văn Thuần, nụ cười ôn nhu vô hại thuộc về Dung đại phu kia một lần nữa nở trên môi nàng.
Nàng vẻ mặt thuần lương nói: "Hóa ra là người của bệ hạ, thật là làm phiền các ngươi chạy đường xa đến đây."
Nàng giả vờ kéo tay áo che mặt, làm bộ mình cảm động rơi lệ: "Thật là quá cực khổ các ngươi."
Diệp Văn Thuần và Tô Huyền biểu tình cứng đờ, điện hạ ngươi có giả vờ nữa thì chúng ta cũng không quên bộ dáng hung tàn vừa rồi của ngươi đâu.
Dung Nhàn thấy không ai cổ vũ mình, dục vọng biểu diễn của nàng không được phát huy, lập tức liền mất hứng.
Nàng đi đến bên Tô Huyền, cúi mình đỡ hắn dậy, nở một nụ cười giả tạo, nói: "Đây là hiểu lầm."
Tô Huyền: Ha ha.
Thấy sắc mặt hai thuộc hạ của Kiếm Đế khó coi vô cùng, Dung Nhàn trầm ngâm, hàng mày đuôi mắt đều là nét u buồn tự nhiên: "Hai vị tổn thương tựa hồ có chút nặng."
Bộ dáng này trông tựa như hai người Diệp Văn Thuần bị thương không phải do nàng gây ra vậy.
Diệp Văn Thuần và Tô Huyền: Thế này trách ai chứ.
Nhưng hai người tuyệt đối không dám nói những lời này ra miệng, ẩn ẩn bọn họ còn may mắn hoàng thái nữ biết thân phận của mình, cũng tin tưởng thân phận của bọn họ, nếu không uất ức táng thân ở tiểu thiên giới này thì coi như là trò cười cho thiên hạ.
Diệp Văn Thuần che ngực mặt trắng bệch nói: "Thần không sao, làm phiền điện hạ lo lắng."
Tô Huyền cũng phụ họa nói: "Điện hạ không cần hao tâm tổn trí, vết thương này dưỡng chút cũng sẽ khỏi."
Vốn dĩ bọn họ quyết định tìm được hoàng thái nữ thì lập tức lên đường trở về Trung thiên giới, kết quả hiện tại còn phải dưỡng thương ở tiểu thiên giới, đến cả cảm xúc kích động khi nhìn thấy thái nữ điện hạ cũng không hiểu biến mất.
# kế hoạch không bằng biến hóa a # Mà lúc này, Phấn Hà mới đuổi kịp, vừa rồi động tác của Dung Nhàn quá nhanh, khiến nàng không kịp thấy rõ đã bị uy áp cường đại kia đánh ngất, tỉnh lại vội vàng tìm đến.
Thấy Dung Nhàn, Phấn Hà kinh ngạc kêu lên: "Dung Nhàn."
Người này thế mà thật không c·h·ế·t, chẳng lẽ nàng thật là thiếu chủ của hai vị tiền bối này sao?!
Dung Nhàn cong cong đôi mắt, nụ cười trước sau như một ấm áp và hiền hòa: "Phấn Hà sư tỷ."
Ánh mắt nàng trong veo như bầu trời, không vương chút bụi trần: "Là ta, đã lâu không gặp, sư tỷ có khỏe không."
Dung Nhàn nhẹ nhàng giật giật tay, giống như yếu ớt véo cánh tay mình, có chút phiền não nói: "Nằm lâu thân thể có chút cứng đờ, làm Phấn Hà sư tỷ chê cười."
Da mặt hai người Tô Huyền co rút lại, chỉ cần vừa nghĩ đến điện hạ vừa rồi một bàn tay đã chụp bọn họ thành trọng thương, nhìn lại bộ dáng yếu ớt của điện hạ hiện giờ, họ liền có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận