Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 622: Ký tự (length: 8071)

Dung Nhàn có thể rõ ràng cảm nhận được uy lực bên trong những thánh ngôn kia, đó là một loại nóng rực như tam hỏa tề tụ, phảng phất chỉ cần lơ đãng nhìn thấy thôi cũng có thể hỏa táng cả hồn phách người ta.
Nếu là u hồn bình thường, khẳng định đều sớm sợ hãi, r.u.n bần bật đã là tốt lắm rồi.
Nhưng Dung Nhàn lại mặt không đổi sắc, phảng phất không cảm giác được loại đau đớn này vậy.
Nàng biết mình không c.h.ế.t được, bởi vì không chỉ có quốc vận cùng Bệ Ngạn ma ngục che chở nàng, lực lượng giới châu cũng mỗi giờ mỗi khắc không ngừng ảnh hưởng đến nàng.
Ngũ hành lực lượng đem những lực lượng này từng cái chuyển hóa thành lực lượng có thể bị nàng thu nạp, cho dù rất ít, nhưng cũng đủ để làm nàng bảo vệ tính m.ạ.n.g.
Hơn nữa Nhan Duệ cũng không có ác ý.
Cảm thụ được nhiệt độ nóng hổi này, Dung Nhàn giật mình nhớ tới khoảng thời gian trước kia bị già dương cấ.m đ.ộ.c xâm nhiễm linh hồn, cảm giác âm lãnh kia cùng nóng rực hiện giờ thành hai thái cực.
Sau khi ký tự vờn quanh Dung Nhàn, Nhan Duệ bỗng nhiên phản ứng lại.
Đối với hồn thể mà nói, bản thân văn tự tự mang hạo nhiên chính khí đều thực sự có s.á.t thươ.ng lực.
Sắc mặt hắn khẩn trương, vội vàng điểm lên liên hoa, trên liên hoa lại một lần nữa bay ra một đạo kim quang so với trước đó càng sáng tỏ, bay đến trên người Dung Nhàn.
Sau khi cổ lực lượng này hòa làm một thể với Dung Nhàn, Dung Nhàn có thể p.h.á.t giác đến cảm giác nóng rực do ký tự mang đến suy yếu đi rất nhiều.
Xuyên thấu qua từng đạo hạo nhiên chính khí vô cùng uy h.i.ế.p, ánh mắt Dung Nhàn dừng lại trên người Nhan Duệ.
Nàng không lên tiếng, nhưng Nhan Duệ vẫn có thể cảm giác được ánh mắt ép người kia.
Hắn có chút tê cả da đầu, không khỏi có chút áy náy trên mặt.
Là hắn quên rằng thánh ngôn có năng lực tổn thương hồn thể, điều này mới khiến cô nương kia phải chịu đ.a.u kh.ổ.
Nhưng Nhan Duệ lại có chút xoắn xuýt, bởi vì mỗi lần hắn đàng hoàng nói chuyện, đều sẽ bị Lê Lô dẫn dắt một đường đến tận chân trời, điều này dẫn đến hắn phải tốn rất nhiều tinh lực muốn kéo chủ đề trở lại, nên lại quên mất những việc đứng đắn.
Nhưng vô luận thế nào, chuyện này là do hắn không cân nhắc chu đáo.
Nhan Duệ thực sự có trách nhiệm nói: "Lê Lô cô nương, ngươi không sao chứ? Vừa rồi là ta nhất thời sơ sẩy, nên mới khiến ngươi..."
"Chiêu thức của ngươi rất đẹp, có thể dạy ta không?" Dung Nhàn bỗng nhiên đ.á.n.h gãy lời nói của hắn.
Nhan Duệ: "...". Quỷ thì không thể học.
Đồ của Nho gia không phải là không thể giao cho người khác, nhưng tối t.h.i.ểu nhất ngươi có thể dưỡng ra hạo nhiên chính khí đã.
Nhưng hồn phách dưỡng cái gì, quỷ khí sao?
Nhưng Nhan Duệ cảm thấy mình không thể cự tuyệt quá thẳng thừng, hắn vừa mới làm tiểu cô nương kia khó chịu, lúc này lại thêm chút bất cận nhân tình, nhiệm vụ lần này rất có thể sẽ thất bại.
Hắn xoắn xuýt, cân nhắc từ ngữ nói: "Khi còn s.ố.n.g, Lê Lô có mộng tưởng gì?"
Dung Nhàn chớp mắt mấy cái, không chút nghĩ ngợi nói: "Làm đại phu, hiện giờ ta vẫn muốn làm đại phu."
Nhan Duệ không p.h.á.t biểu bất kỳ ý kiến gì về giấc mộng này, hắn nhắm vào Dung Nhàn mà m.ã.n.h khen: "Mộng tưởng của Lê Lô rất tốt, tế thế cứu nhân, giúp người bệnh thoát khỏi đau khổ, thật là từ bi. Bởi vì cái gọi là người gieo t.h.iệ.n ắt gặt t.h.iệ.n, ngươi t.h.iệ.n lương như vậy, kiếp sau nhất định sẽ có một cuộc đời viên mãn." Dung Nhàn nghe được khóe miệng giơ lên, giữa hai hàng lông mày dương dương tự đắc: "Tiếp tục." Ngay cả tào điểm trong lời nói cũng không thèm để ý tới.
Da mặt Nhan Duệ co lại, hắn biết một khi đã mở cái miệng này, cô nương này rất có thể sẽ không dừng lại được.
"Ừ? Tiếp tục, đừng ngừng." Dung Nhàn nói với giọng điệu vui vẻ.
Mặc dù hắn vẫn không thấy rõ biểu tình của cô nương này, nhưng thanh âm vui vẻ kia khiến hắn không nhịn được giơ khóe miệng lên.
Nhan Duệ: "...".
Hắn cũng đâu muốn sẽ tâm cười một tiếng, được chứ?
Nhan Duệ 囧 một hồi tại chỗ, loại từ nghèo quẫn bách người khác này là không ai có thể cảm nh.ậ.n được.
Hắn rõ ràng là người học phú ngũ xe, học thức uyên bác...
Nhan Duệ: "...".
Nhan Duệ lau mặt, nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy Lê Lô cô nương nếu là đại phu, nhất định sẽ là phúc khí của sở hữu b.ệ.n.h nhân."
Trong đầu hắn chợt lóe lên, hỏi: "Ta có một quyển sách t.h.u.ố.c cổ, ngươi muốn xem không?"
Dung Nhàn lập tức ngước mắt, lộ ra nụ cười mừng rỡ nhạt nhòa với Nhan Duệ: "Tốt."
Lúc này Nhan Duệ như được đại xá, lập tức lấy ra một quyển sách t.h.u.ố.c có chút cũ nát từ túi sách của mình, mới vừa chuẩn bị đưa cho Dung Nhàn thì mới ý thức được nàng hiện tại chỉ là hồn thể, nhìn còn như vậy nhược tiểu, chắc chắn không chạm vào sách t.h.u.ố.c được.
Nhan Duệ ngượng ngùng nói: "Lê Lô cô nương, ta đọc cho ngươi nghe vậy."
Dung Nhàn dùng giọng nói thưa thớt bình thường: "Ừm, đọc đi."
Gân xanh trên thái dương Nhan Duệ giật giật, lại là giọng điệu tự hạ thấp địa vị này, giống như việc hắn làm cho nàng là theo lẽ thường, là phúc ph.ậ.n và vinh diệu của hắn vậy.
Nhan Duệ thở dài, cô nương này có bản lĩnh khiến người ta n.ổi trậ.n lôi đình chỉ bằng một câu nói.
Dung Nhàn thấy hắn không chú ý đến những ký tự kia, t.ử mang trong mắt lóe lên, những ký tự kia trì trệ, lại một lần nữa khôi phục, tựa như không có nửa điểm gì khác biệt so với lúc trước.
Nhan Duệ ngẩng đầu lên, mới vừa chuẩn bị nói gì đó thì những ký tự màu vàng quấn quanh Dung Nhàn lấp lóe lưu quang bay trở về sách trong tay Nhan Duệ.
Hắn xoa lòng bàn tay lên sách, từng đạo tin tức hiện ra.
Tính m.ạ.n.g: Lê Lô?
Quê quán: Dung quốc?
Sinh nhật tuổi tác: So với ngài nhỏ tuổi hơn.
Nguyên nhân c.h.ế.t: Có khả năng là miệng quá t.h.iế.u.
Thực lực: Nhược kê.
Nhan Duệ: "...". Sách hỏng sao?
Tên và quê quán có dấu hỏi không x.á.c định thì thôi đi, đằng sau nguyên nhân c.h.ế.t và thực lực đều miêu tả có đ.ộ.c, chỉ có tuổi tác là bình thường một chút, thế mà đương sự còn cười hỏi: "Tiên sinh đã tra ra nguyên nhân ta c.h.ế.t chưa?"
Nhan Duệ x.ấ.u hổ vô cùng, ho nhẹ một tiếng, muốn dời cuốn sách trong tay đi, Dung Nhàn bất ngờ không kịp đề phòng đã đứng bên cạnh hắn.
Nhan Duệ: "...". Rõ ràng là nhược kê, sao hành động lại nhanh như vậy?
Vừa nghĩ xong, hắn nắm chặt cuốn sách trong tay, nhịn xuống xúc động muốn ném cuốn sách động kinh này đi.
"A ——" Dung Nhàn vang lên bên tai với giọng điệu đầy ý vị sâu xa.
Biểu tình của Nhan Duệ sau khi lấy lại tinh thần đều trở nên mộc mạc, loại cảm giác đầy x.ấ.u hổ cùng sự x.ấ.u hổ làm hắn muốn che mặt trốn tránh.
Nhưng hắn biết điều đó là không thể.
Nhan Duệ chỉ có thể co quắp mặt làm ra vẻ mặt không biểu tình: "Cuốn sách này viết linh tinh thôi, Lê Lô không cần để ý."
Dung Nhàn không hề để ý, chỉ cảm thấy thực thú vị.
Trước đây nàng chỉ m.ô.n.g lung nói sinh nhật và tên thật của mình, nên sách không tính ra gì cũng là bình thường.
Nhưng việc nói x.ấ.u nàng nhược kê một cách rõ ràng như vậy khiến nàng không vui lòng.
Cảm nh.ậ.n được người bên cạnh không thoải mái, Nhan Duệ lập tức thu sách vào, thản nhiên như không có chuyện gì nói: "Lê Lô, chất nhi của ngươi ở đâu?"
Dung Nhàn tinh tế cảm ứng, nói: "Hắn ở gần t.ử Vân đạo tràng."
Dung Nhàn khẽ nhếch khóe môi, thì ra ở Bắc Triệu, có lẽ đã lâu nàng chưa gặp Ứng Bình đế, cũng nên lên tiếng chào hỏi.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là nàng sợ Ngọc Nhi gặp phải Triệu Hỗ kia cái suy thần.
Nếu Ngọc Nhi thật bị khắc c.h.ế.t, nàng kh.ó.c cũng không có chỗ kh.ó.c.
Đối với người Nho gia mà nói, không có lựa chọn lập trường thì đi đâu cũng như nhau.
Cho nên nghe được Dung Nhàn nói mục đích, hắn không hề do dự nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
Mặc dù có hắn giúp đỡ, Lê Lô thần hồn vẫn đang bị nhìn chăm chú, lại không thuộc về nhân gian, cứ lưu lại mãi ở nhân gian, nhiễu loạn âm dương ắt sẽ xảy ra vấn đề...
Bạn cần đăng nhập để bình luận