Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 361: Trong sạch (length: 7943)

Nghe Dung Nhàn dò hỏi, thanh niên thành thật trả lời: "Ta, cha ta là Lưu Phụng Thường, ta gọi Lưu Nguyên Thần. Lúc nãy ta cùng mấy người bạn tốt đang uống rượu, khi cao hứng, nghe nói điện hạ ở đây, nhất thời xúc động nên mới đến, ta chỉ là muốn biết điện hạ dáng dấp ra sao."
Hắn sờ sờ trái tim đang đập nhanh, cố nén khó chịu nói: "Đi cùng ta là Trường Thanh Hầu thế tử Tần Nam, An Nhạc Hầu đích tử Bàng Liên và thứ tử Mục Ân của Mục gia."
Dung Nhàn ghi nhớ những người này lại, như cười mà không phải cười nhìn Lưu Nguyên Thần trúng thuốc mà không tự biết, gia hỏa này vừa bước chân vào quận thủ phủ đã bị người tính kế gắt gao, cũng không biết Lưu Phụng Thường là nhân vật thế nào, mà có thể dạy dỗ ra một đứa con không rành thế sự như vậy.
Lưu Nguyên Thần không biết Dung Nhàn đang nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy trong thân thể có một ngọn lửa bốc lên, hai mắt hắn mờ mịt, tay không tự chủ bắt đầu kéo quần áo.
Hắn cảm giác được phía trước có một cỗ khí tức đặc biệt hấp dẫn hắn, dù chỉ là nhẹ nhàng ngửi thôi, cũng khiến hắn toàn thân thoải mái.
Hắn từng bước một tiến về phía Dung Nhàn, nhưng không biết hành vi của hắn hiện tại đã là thất lễ.
Nếu còn tiếp tục, mấy cái m·ạ·ng cũng không đủ g·i·ế·t.
Dung Nhàn ngồi ngay ngắn trên ghế phẩm trà, không để ý Lưu Nguyên Thần d·ượ·c hiệ·u p·há·t tá·c.
Đến khi Lưu Nguyên Thần cách nàng ba bước, nàng mới ôn tồn gọi: "Thái úy."
"Bành" một tiếng, Bạch thái úy một chưởng đẩy cửa phòng ra.
Chỉ trong chớp mắt, Bạch thái úy đã đứng trước mặt Dung Nhàn, khống chế Lưu Nguyên Thần.
"Điện hạ hoàn hảo chứ?" Bạch thái úy hỏi, mắt nhìn Dung Nhàn từ tr·ê·n xuống dưới một lượt, sợ nàng có nửa điểm tổn thương.
Dung Nhàn khẽ thở dài, vẻ u buồn hiện lên tự nhiên trên hàng mày, khóe mắt: "Cô không tốt, chỉ cần cô nghĩ đến một đường hồi triều khó khăn trắc trở không ngừng, liền cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu. Hiện giờ chỉ còn hai ngày nữa là đến Càn Kinh, hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện."
Nàng chỉ vào Lưu Nguyên Thần vô cùng đau đớn nói: "Khi cô có tu vi, người khác muốn m·ạ·ng của cô, sau khi cô thành phàm nhân, người khác muốn trong sạch của cô, bọn họ muốn lên t·h·i·ê·n à."
"Điện hạ thứ tội, là thần bảo vệ bất lợi." Bạch thái úy vội vàng thỉnh tội.
Lúc này, Tô Huyền đang đối đầu với người thần bí, đột nhiên nghĩ ra điều gì, mở to mắt, quay người cấp tốc chạy về.
Người thần bí kia lại không hề ngăn cản, nhận ra điều này, lòng Tô Huyền chìm thẳng xuống vực sâu.
Điệu hổ ly sơn!
Một chiêu điệu hổ ly sơn cực kỳ đơn giản, hắn vậy mà cũng trúng kế.
Hắn cho rằng người thần bí không kịp gây bất lợi cho điện hạ nên mới chạy t·r·ố·n, vì vậy hắn mới đuổi theo, hơn nữa hắn cũng tin tưởng vào thủ vệ của quận thủ phủ.
Tô Huyền mặt mày âm trầm, mắt lộ vẻ ảo não và tự trách.
Từ khi nào hắn trở nên kiêu căng như vậy, để người dùng phương thức đơn giản như thế dẫn đi.
Nếu người thần bí dám dẫn hắn đi, có nghĩa là thủ vệ quận thủ phủ không có tác dụng gì nhiều.
Nếu điện hạ xảy ra bất kỳ sai lầm nào, hắn vạn lần c·h·ế·t cũng khó thoát tội.
Tô Huyền vội vã đến quận thủ phủ, lúc này Dung Nhàn vẫn còn nhàn tâm dẫn mối cho Lưu Nguyên Thần.
Nàng hết lòng khuyên bảo Bạch thái úy: "Nhà Lưu Phụng Thường, c·ô·n·g t·ử trúng t·h·u·ố·c chỉ có thể giải đ·ộ·c bằng cách nam nữ giao hợp, thái úy, Nguyên Thần cũng là chịu liên lụy bởi cô ——"
"Vậy điện hạ định chiêu hắn làm hầu quân sao?" Bạch thái úy hỏi thẳng.
Dung Nhàn đồng thời nói: "—— cho nên hãy đến thanh lâu tìm cho hắn một n·ữ t·ử."
Lời của hai người cùng lúc vang lên, biểu tình của Dung Nhàn cũng cứng đờ, không khí trở nên im lặng.
#sợ nhất không khí đột nhiên im lặng# Chuyện này có chút x·ấ·u hổ, đúng không?
Ánh mắt Bạch thái úy d·a động một thoáng, mặt hơi ửng đỏ.
Không biết nên x·ấ·u hổ vì hiểu lầm sự trong sạch của điện hạ hay p·h·ẫ·n nộ vì điện hạ bị người tính kế ngay dưới mí mắt mình.
May lúc này Tô Huyền đã trở về.
Vừa về, Tô Huyền đã lo lắng nhìn Dung Nhàn.
Sau khi p·há·t hiệ·n điện hạ không sao, ánh mắt hắn dừng trên người người lạ bị thái úy giam cầm.
Hắn còn gì không hiểu chứ, có người thừa lúc hắn không có mặt để lẻn vào mưu đồ gây bất lợi cho điện hạ.
Tô Huyền mấp máy môi, phù phù một tiếng quỳ xuống.
Hộ vệ bất lợi, đây là tội hắn phải gánh chịu.
Dung Nhàn và Bạch thái úy nhìn hắn, đều không lên tiếng, mặc hắn q·u·ỳ trên mặt đất.
Dung Nhàn liếc nhìn Lưu Nguyên Thần, thấy sắc mặt hắn từ hồng chuyển sang trắng, mồ hôi trên trán chảy xuống, Dung Nhàn không dám chậm trễ, sợ hắn xảy ra chuyện gì.
Nghe nói gia hỏa này là con trai duy nhất của Lưu Phụng Thường, xem ra có thể x·á·c định rằng con hàng này bị nàng liên lụy.
Nàng không muốn sau khi hồi triều lại phải nói với Lưu Phụng Thường rằng con trai ông vì bệ hạ mà tận tr·u·ng.
"Thái úy, dẫn hắn đi, làm theo lời cô, tiện thể nói với Hầu khanh không cần tra xét nữa." Dung Nhàn phân phó.
Bạch Sư nhìn Tô Huyền, đáp lời, trực tiếp x·á·ch Lưu Nguyên Thần rời đi nhanh chóng.
Sau bài học này, Tô Huyền sợ là sẽ không rời nửa bước, an nguy của điện hạ cũng không cần quá lo lắng.
Một canh giờ sau, Dung Nhàn mới rũ mắt nhìn Tô Huyền, chậm rãi nói: "Đứng lên đi."
Tô Huyền biết chuyện này coi như bỏ qua, mới đứng lên.
Dung Nhàn đặt tay phải lên bàn gỗ, ngón trỏ hơi cong, gõ bàn không nhanh không chậm, tiếng vang trầm nặng lan ra, không khí trong phòng cũng trở nên nghiêm nghị.
"Tô Huyền, lập tức đi tra Trường Thanh Hầu thế tử Tần Nam, An Nhạc Hầu đích tử Bàng Liên và thứ tử Mục Ân của Mục gia, cô muốn biết người đứng sau bọn họ. Còn có ai thúc đẩy bọn họ tụ tập uống rượu lần này, ai giật dây Lưu Nguyên Thần xâm nhập nơi cô ngủ, họ giao hảo với ai, sau tiệc rượu thì đem tin tức truyền đến."
"Tuân lệnh." Tô Huyền nghiêm nghị đáp.
Tô Huyền lĩnh mệnh xong, quay người ra khỏi phòng, canh giữ ở đó không rời nửa bước.
Hắn lấy từ trong n·g·ự·c ra lệnh bài Thanh Điểu, truyền nhiệm vụ đến Tham Khán Tư, rồi an tĩnh nhắm mắt chờ.
Nếu là tra chuyện của nước khác, có lẽ cần hắn xuất động.
Nhưng tra mấy vị c·ô·n·g t·ử ca này của Dung quốc lại là chuyện cực kỳ đơn giản.
Trong phòng, Dung Nhàn lười biếng nằm trên g·i·ư·ờ·n·g, nàng cũng đang suy đoán ai dùng t·h·ủ ·đ·o·ạ·n này để làm nhơ bẩn trong sạch của nàng.
Đầu tiên là hương xông trong phòng nàng bị hạ đ·ộ·c, rồi Tô Huyền bị dẫn đi, sau đó Lưu Nguyên Thần trúng thuốc quỷ dị xuất hiện trong phòng nàng.
Một vòng móc nối một vòng, tốn bao công sức chỉ để đưa một vị hầu quân vào hậu cung cho nàng sao?
Dung Nhàn như nghĩ ra điều gì, nhíu mày, cười đầy ẩn ý.
Thời gian rất nhanh đã đến giờ yến tối, Hầu Nguyên tự mình đến thỉnh.
Hắn thực sự sợ, điện hạ vừa đến quận thủ phủ đã gây náo loạn, nếu lại xảy ra chuyện gì, không cần biết điện hạ thông cảm hay không, chính hắn cũng không thể ăn nói với ai.
Trên yến tiệc không có nhiều người, chỉ có mấy nhân vật hàng đầu của Phong quận.
Dù sao Dung Nhàn thân p·h·ậ·n tôn quý, có thể đến dự tiệc nghênh phong đã là nể mặt, Hầu Nguyên không dám tùy tiện để ai vào.
Đại sảnh được dạ minh châu khổng lồ chiếu sáng như ban ngày, Dung Nhàn nghĩ đến khi mình còn ở tiểu thế giới, đáng thương hề hề cầm đèn l·ồ·n·g cũ nát chiếu sáng, chỉ cảm thấy nhân sinh thật thú vị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận