Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 169: Khí vận (length: 8028)

Trong hoàng cung, hộ quân đô úy Nhạc Đồng Sơn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt nghi hoặc: "Chuyện gì vậy? Khí vận kim long sao bỗng nhiên có động tĩnh?"
Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia lo âu: "Thừa tướng và Tô chỉ huy sứ đều đã rời đi, lúc này mà xảy ra chuyện gì thì phiền phức."
"Ầm ầm ầm." Khí vận kim long khí thế tăng vọt, thân hình cũng càng thêm ngưng thực, đôi mắt rồng kia cũng mang theo một chút linh tính.
Nó ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, miệng ngậm một mặt Phong Thần bảng tản ra kim quang chói mắt, trên long trảo đột nhiên xuất hiện một phương ấn tỉ bích sắc cự đại.
"Phong Thần bảng và trấn áp quốc vận ấn tỉ? !" Thái úy phủ, Bạch sư kinh ngạc nhìn động tác của khí vận kim long, đủ loại suy đoán trong đầu nhanh chóng quay ngược trở lại.
"Rống!" Khí vận kim long rống lớn một tiếng, ầm ầm tán loạn thành khí vận vô biên tản mát vào biển mây.
Trong khoảnh khắc, từ trong biển mây khí vận chui ra một con kim long lớn chừng ba trượng.
Kim long vòng quanh ấn tỉ dạo qua một vòng, rồi để ấn tỉ chạm vào Phong Thần bảng.
Kim mang trên Phong Thần bảng đột nhiên nổ tung, đ·â·m vào mắt người đau nhức.
Khi quang mang biến m·ấ·t, Phong Thần bảng và ngọc tỉ chìm vào biển mây khí vận.
Biển mây quay cuồng hồi lâu, từng con khí vận kim long nho nhỏ lại xuất hiện, cấp tốc bay trở về các nơi trên cả nước, ở lại trên các nóc nhà làm lòng dạ người bất an.
Ngoài phủ đệ ngự sử đại phu, trong ánh mắt Úc Túc lóe lên một tia kinh ngạc.
Nếu hắn không nhìn lầm, nơi Phong Thần bảng cuối cùng p·h·át ra quang mang đương nhiên là hoàng thái nữ Dung Nhã.
Hắn nhíu mày, bệ hạ bỗng nhiên điều động khí vận truyền vào nơi hoàng thái nữ ở, lẽ nào hoàng thái nữ xảy ra chuyện gì? !
Trong tiểu t·h·i·ê·n giới, Dung Nhàn nhìn thân hình mình đang tán loạn, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức đến p·h·át trướng, trong mắt đầy vẻ ảo não.
Nàng không ngờ đ·ả·o loạn t·h·i·ê·n cơ lại cần đại giới lớn đến vậy, khiến nàng hao hết khí vận, suýt chút nữa linh hồn cũng bị trọng thương.
Ma tu vây c·ô·ng Ngọc Tiêu môn, mục đích bên ngoài của nàng là Úc thị diệt tộc, thực tế lại muốn bắt cho được kẻ đứng sau giấu ở chỗ tối như cũ đ·á·n·h thần khí.
Nàng vẫn chưa quên, ba năm trước đây ở khe cầu đá có một số người vẫn luôn tìm k·i·ế·m Tức Tâm tôn chủ.
Mà mục đích tìm k·i·ế·m Tức Tâm tôn chủ mãi mãi cũng chỉ có một cái, thần khí.
Thế lực thần bí kia mặc dù đã bị diệt trừ, nhưng nói không chừng sẽ có kẻ cơ linh che giấu bản thân đâu.
Dung Nhàn biết có thể mình đã quá lo xa, nhưng nàng tình nguyện suy nghĩ nhiều một chút, cho dù lần hành động này chỉ là vẽ vời thêm chuyện cũng không sao, dù sao chuyện điều khiển thế cục, trở tay làm mưa làm gió nàng làm nhiều rồi, cũng không thiếu vụ này.
Trước khi rời khỏi tiểu t·h·i·ê·n giới, nàng cần t·h·i·ế·t phải hiểu rõ chuyện này.
Nàng không để ý việc có người nhìn thấu đám ma tu sau lưng là nàng, vốn dĩ nàng cũng không che giấu tung tích của mình quá nhiều.
Nhưng nàng để ý một việc, đó là sự tồn tại của Tức Tâm tôn chủ.
Tức Tâm tôn chủ đã c·h·ế·t từ mười sáu năm trước, người còn s·ố·n·g là Dung Nhàn.
Dung Nhàn có thể là người thừa kế của Tức Tâm tôn chủ, là người thân, là người cùng có lợi ích tương quan, thậm chí có thể thay thế sự tồn tại của Tức Tâm tôn chủ, nhưng quyết không thể là Tức Tâm tôn giả.
Cho nên việc khuấy động t·h·i·ê·n cơ là việc tất nhiên phải làm.
Ánh mắt Dung Nhàn thâm trầm như biển, bên dưới vẻ bình tĩnh là ám lưu sóng cả m·ã·n·h l·i·ệ·t.
Thấy nửa người dưới của mình đã biến m·ấ·t, Dung Nhàn há to miệng vừa định nói gì đó, một đạo khí vận bàng đại x·u·y·ê·n thấu không gian trùng trùng, hợp làm một với bản thân nàng.
Chỉ trong chớp mắt, Dung Nhàn cảm ứng được sức mạnh tràn đầy trong cơ thể.
Nàng cúi đầu đ·á·n·h giá bản thân, thân hình nàng khôi phục lại như cũ, những khó chịu trên linh hồn cũng biến m·ấ·t hết.
Ánh mắt Dung Nhàn vô cùng phức tạp, nàng không cần nghĩ cũng biết ai đã giúp nàng.
Là vị đế vương cao cư trên cửu t·h·i·ê·n kia!
Trong lòng nàng trào dâng một dòng nước ấm, thần sắc ấm áp nhu hòa, khóe miệng khẽ động, vô ý thức nói ra miệng những lời không thành tiếng: Đa tạ.
Trong hoàng cung xa xôi, vị đế vương thần sắc vắng lặng dường như nghe thấy thanh âm của nàng, đôi môi màu sáng cực kỳ vụng về cong lên một độ cong nhạt đã t·h·iển lại, con ngươi giống như màn đêm nặng nề buông xuống khi tuyết rơi, chiết xạ ra hào quang lẫm đông chợt lóe lên, vui vẻ mà thư thái.
Trong tiểu t·h·i·ê·n giới, chỉ trong một ngày, chuyện ma môn vây quanh Ngọc Tiêu môn đã truyền t·h·i·ê·n hạ đều biết.
Người chính đạo không hiểu, ba năm nay ma môn vẫn luôn rụt đầu, bây giờ chịu kích t·h·í·c·h gì mà đột nhiên gây sự? !
Mặc kệ là gì, bọn họ đều phải thừa cơ hội này diệt trừ cái u ác tính ma môn này, trả lại t·h·i·ê·n hạ mây trắng gió trong.
Nhưng tin tức sau đó truyền đến khiến bọn họ kinh rớt cằm, lần này ma môn xuất động không chỉ có ma môn, mà còn có rất nhiều lão yêu quái ma tu ẩn cư đều xuất hiện, bọn chúng kết thành đội đóng quân xung quanh Ngọc Tiêu môn, thấy người cũng không g·i·ế·t, n·g·ư·ợ·c lại nho nhã lễ độ mời về.
Đương nhiên, nếu ngươi cứ nhất quyết phải vào Ngọc Tiêu môn, bọn chúng cũng không ngăn cản, nhưng nếu ngươi muốn đi ra lại thì không có khả năng.
Nhưng nếu có người được đà lấn tới, bọn chúng sẽ cho người đó nh·ậ·n thức thế nào là ma tu "hỉ nộ vô thường".
Huyền Hoa sơn, Dương Minh q·u·ỳ trước mặt Thanh Hoa chân nhân chờ lệnh: "Sư phụ, xin người hãy cho đồ nhi đi đi, trước kia ma môn luôn giấu kín, mọi người tìm không thấy tung tích của bọn chúng, lần này chính bọn chúng tự đưa tới cửa, đệ tử quyết không thể bỏ qua cơ hội này, đệ tử nhất định phải tìm được tiểu sư muội, t·h·i thể của tiểu sư muội."
Nói đến đây lòng Dương Minh liền đau xót, tiểu sư muội c·h·ế·t t·h·ả·m, sau khi c·h·ế·t ngay cả t·h·i thể cũng không để lại, nàng mang k·i·ế·m đế tinh huyết, đám người kia làm sao có thể để t·h·i thể nàng còn nguyên vẹn.
Hắn nhất định phải g·i·ế·t hết đám ma tu đó, để t·h·i·ê·n chi linh của tiểu sư muội được an giấc ngàn thu.
Thanh Hoa nhìn đại đồ đệ cố chấp, thở dài nói: "Vi sư không phải không cho ngươi đi, mà là chuyện này nhất định có kỳ quặc, tu sĩ chính đạo đã p·h·át t·h·iệp mời, tạo thành liên minh cùng ch·ố·n·g chọi với ma tu, vi sư sẽ xuất p·h·át trong ít ngày nữa, đến lúc đó sẽ mang con đi cùng."
Dương Minh vui mừng nói: "Vâng, đệ t·ử đa tạ sư phụ."
Tử Vi thành, Vân Du Phong nh·ậ·n được tin tức, cầm đại đ·a·o hò hét uy vũ trong thành cả một canh giờ, cuối cùng trở về chủ phủ, mặc trang phục võ phục rồi lên đường đến Ngọc Tiêu môn.
Lục gia, Lục gia lão tổ tông sống lâu nhất, tu vi cao nhất trong truyền thuyết nhìn đám con cháu trầm mặc trước mặt mà đau đầu, ông ra sức khuyên bảo: "Viễn Nhi, lần này ma môn động tác khác thường, lão yêu quái xuất hiện bên trong tùy tiện lôi ra một kẻ cũng mạnh hơn lão tổ ta về thực lực và lớn hơn về tuổi tác, con đi không khác gì chịu c·h·ế·t, ngoan ngoãn ở lại Lục gia không tốt sao? Lão tổ dạy cho con một bộ quyền p·h·áp, con học xong rồi thì người ma môn cũng không có biện p·h·áp bắt con được."
"Bao lâu thì học xong?" Lục Viễn mặt không đổi sắc hỏi.
Lục lão tổ c·h·é·m đinh chặt sắt t·r·ả lời: "Ba trăm năm."
Lục Viễn quay đầu bước đi, bước chân không dừng lại, Lục lão tổ tông gọi với theo mà coi như không nghe thấy.
Lão tổ tông Lục gia có chút giậm chân ở phía sau tức giận mắng: "Tử tôn bất hiếu a, tử tôn bất hiếu."
Nhưng tử tôn bất hiếu của ông đã lộc cộc đi về phía tông môn.
Lục Viễn không phải không rõ lão tổ tông lo lắng cho hắn, nhưng Ngọc Tiêu môn là sư môn của hắn, bên trong có sư trưởng, sư huynh đệ, hắn sao có thể bỏ mặc bọn họ, một mình tham s·ố·n·g sợ c·h·ế·t được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận