Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 543: Ám toán (length: 8466)

PS: Chúc mọi người thất tịch vui vẻ, cùng người yêu làm những chuyện vui vẻ, đừng hỏi là kiếp hay là duyên. FA không có ở đây đâu, hắc hắc.
Bạch Sư có thể thấy rõ ràng tình ý trong đáy mắt Bích Vân, hắn nhắm mắt lại, cắt đứt đoạn ký ức kia, hướng Đồng Chu nói: "Đa tạ điện hạ, thần đã không sao."
Hắn lui về sau lưng Dung Nhàn, giống như ngày thường trông coi nàng, lại cũng nhìn không ra nửa điểm d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g nào.
Đồng Chu nhìn chằm chằm Bạch Sư, liếc mắt nhìn Bích Vân.
Bích Vân hiểu ý, lui xuống.
Nàng hiểu được ý tứ của Bạch Sư, cũng không xem Bạch Sư thêm một lần nào nữa, chỉ là b·i·ế·n m·ấ·t trong một chớp mắt, tựa hồ có nước mắt rơi trên mặt đất.
Dung Nhàn không để ý đến chuyện riêng tư của Thái úy, một người lớn tuổi, thật muốn nói một đoạn tình yêu lúc xế chiều tàn úa một chút, nàng cũng không xen vào được sao?
Ở nơi không xa Dung Nhàn, một thanh niên tay cầm bảo tháp yên lặng đứng đó nhìn Dung Nhàn.
Hắn có một khuôn mặt tuấn mỹ quý khí, tùy ý thoáng nhìn, lại làm người không kìm lòng được mà sinh lòng sợ hãi, muốn q·u·ỳ xuống đất c·ầ·u· ·x·i·n t·h·a· ·t·h·ứ.
Khuôn mặt thanh niên mặc dù tuấn mỹ như Đồng Chu, nhưng lại mang theo tính c·ô·n·g k·í·c·h cùng nguy hiểm càng mạnh mẽ, chỉ là nhìn thôi cũng khiến người ta tê cả da đầu.
"Ngươi muốn ra tay với nàng?" Nữ t·ử có vạt áo thêu văn t·ử vân nhíu mày hỏi.
Nàng không nhắc tên Dung Nhàn, mặc kệ Dung Nhàn có tu vi hay không, khi tính kế người khác mà nhắc đến tên người đó, rất có thể sẽ bị khí vận cảnh cáo.
Húc đế là nhân đạo đế vương, có khí vận nhân đạo che chở, nếu khí vận cảnh cáo khiến họ tính kế thất bại, vậy thì thật sự là c·ô·ng dã tràng.
Thanh niên giơ tay nhấc chân mang theo vẻ ngạo mạn cao cao tại thượng, đó là dáng vẻ khắc sâu vào cốt tủy, là thói quen khống chế tất cả, lật tay thành mây úp tay thành mưa.
Hắn mở miệng, thanh âm lãnh đạm không gợn sóng, lại chậm rãi nhẹ nhàng, phảng phất không nguyện ý phí thêm nửa điểm khí lực và cảm xúc vào việc nói chuyện: "Ta muốn gieo tình căn cho nàng."
"Cho nên ngươi mang cả luân hồi tháp, trấn phái chi bảo của Chuyển Luân p·h·á·i ra đây?" Ôn Nhược Vũ khóe miệng mang theo ý cười như có như không hỏi.
Luân hồi tháp, bên ngoài chỉ giây lát, bên trong tháp đã qua trăm thế.
Dùng trăm thế dây dưa để chinh phục một người, khiến nàng nghe theo hắn, vì nàng triệt để gieo xuống hạt giống tình kiếp, triệt để k·h·ố·n·g c·h·ế nàng trong tay, giống như vị c·ô·ng chúa Dung quốc năm đó.
Liễu Hi gật gật đầu: "Năm phái chúng ta đồng khí liên chi, Thanh Loan p·h·á·i bị n·h·ổ tận gốc, ngũ giáo p·h·á·i cuối cùng không được đầy đủ, chúng ta nuốt không trôi cục tức này."
Hắn có thể cầm luân hồi tháp đi lần này cũng là lựa chọn chung của bốn p·h·á·i.
Chỉ cần k·h·ố·n·g c·h·ế được Húc đế, bọn họ không cần sợ bất cứ điều gì.
Ôn Nhược Vũ cười nói: "Yêu là thứ đáng sợ nhất trên đời này, nó có thể khiến người ta sống thành người c·h·ế·t, cũng có thể khiến người ta s·ố·n·g không bằng c·h·ế·t."
Nàng dường như đã không kịp chờ đợi muốn gặp được Húc đế mãi mãi không nhanh không chậm, ung dung không vội vàng kia với bộ dạng vì yêu si c·u·ồ·n·g.
Trên sườn núi hoang, Dung Nhàn dựa vào vào cây, đang hết sức vui mừng xem Lệnh Quân Tòng xui xẻo, Thương t·h·i·ê·n với một giọng tức đ·i·ê·n cuồng trong đầu hô: "Tể nhi ơi, có người đang tính kế con, bọn họ thật to gan, dám tính kế con, ba ba chơi c·h·ế·t bọn họ."
Dung Nhàn thần sắc tự nhiên, chậm rãi t·r·ả lời: "Tại sao bọn họ không dám tính kế ta? Ta có thể tính kế người khác, người khác đương nhiên cũng có thể tính kế ta."
Giống như nàng có thể g·i·ế·t người khác, nếu gặp phải người càng mạnh, nàng bị g·i·ế·t cũng là chuyện bình thường.
Nàng không hề tức giận, n·g·ư·ợ·c lại rất phật hệ nói: "Cũng không thể chỉ mình thắng đâu, làm người nhất định phải c·ô·n·g bằng."
Thương t·h·i·ê·n tang thương nói: "Làm người đâu ra mà c·ô·ng bằng? Rất nhiều người trên thế giới này đang sống trong bóng tối."
Dung Nhàn cực không để tâm qua loa nói: "Có lẽ là ánh nắng vô tình bỏ qua những người đó."
Thương t·h·i·ê·n ba ba bị nghẹn lại, không cam tâm h·é·t lên: "Nhưng bọn họ muốn gieo tình căn cho con."
Dung Nhàn không chút để ý hỏi n·g·ư·ợ·c lại: "Ngươi cảm thấy bọn họ có thể thành công sao?"
Thương t·h·i·ê·n k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nói: "Đương nhiên không thể, ba ba hiểu con nhất, nếu trên đời này có người con có khả năng yêu nhất, vậy chắc chắn là chính con."
Dung Nhàn nghe được lời này, liếc nhìn Đồng Chu một cái, phi thường tán đồng lời này của Thương t·h·i·ê·n.
Đúng lúc này, Thương t·h·i·ê·n vội vàng hô: "Tể nhi ơi, bọn họ muốn đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, con mau chơi c·h·ế·t bọn họ, mau lên. . ."
Sau đó Thương t·h·i·ê·n bị Dung Nhàn chặn lại.
Thương t·h·i·ê·n: ". . ."
Dung Nhàn khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt tĩnh mịch thần bí.
Sao có thể g·i·ế·t người chứ, dù sao người ta chỉ là chuẩn bị ra tay tính kế nàng, mà nàng còn hảo hảo không c·h·ế·t cũng không t·à·n mà.
Nếu nàng trực tiếp đem người g·i·ế·t, chẳng phải là làm đám thánh mẫu b·ệ·n·h nói nàng lạm s·á·t vô tội, b·ệ·n·h thần kinh à?
Nàng không chịu n·ổi đâu.
Bởi vì cái gọi là "Bắt tặc cầm tang, tróc gian cầm song".
Nàng muốn g·i·ế·t người, còn phải để người ta thật sự đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, nàng cũng phải thật sự bị thương mới được, nếu không chẳng phải là tâm ngoan thủ lạt, không t·h·i·ệ·n l·ươ·n·g không mĩ hảo cũng không ôn nhu sao?
"Tiên hạ thủ vi cường" và "T·r·ảm thảo trừ căn" đây là tam quan không chính, năng lượng không chính, nàng là tay cầm càn khôn nhân đạo chi chủ, thanh danh phải tốt, không thể làm.
Nhưng cũng không thể không g·i·ế·t người, không thể mặc người khác làm tổn thương nàng, nếu không chính là thánh mẫu b·ệ·n·h, là hèn nhát cam chịu, là giả vờ giả vịt.
Dung Nhàn thở dài một tiếng, năm tháng này, ai sống cũng không dễ dàng.
Dung Nhàn ngước mắt nhìn về hư không, tựa hồ thấu qua tầng tầng không gian để xem đám người mù quáng ở không gian khác kia.
Lúc này, một đạo huyền hoàng quang mang hút tới, Dung Nhàn khẽ dựa vào thân cây, hơi khép mắt, tựa như buồn ngủ ngủ qua đi vậy.
Cùng lúc đó, Đồng Chu hướng đám người khẽ gật đầu, dẫn Gia Cát Ký Minh rời đi.
Tô Huyền nhìn bệ hạ không nhúc nhích, cảm thấy có chút không đúng, sao bệ hạ lại đột nhiên ngủ ở nơi nguy cơ tứ phía này?
Mãi đến ba khắc đồng hồ sau, Tô Huyền ý thức được tình huống có chút không ổn, vừa định mở miệng gọi người, liền thấy bệ hạ chậm rãi mở mắt ra.
Đó là một loại cảm giác làm người ta r·u·ng động tâm thần.
Trong đôi mắt đen nhánh thần bí kia, tựa như chứa núi, chứa nước, chứa xuân về hoa nở, chứa đông tuyết trắng.
Khí chất của nàng không còn bình thản ôn nhu, cũng không lạnh lùng, mà là một loại chấn động khó hiểu.
Giống như thần, lại không phải.
Chỉ cần nhìn nàng, ngươi phảng phất nhìn thấy cả thế giới.
"Bệ hạ." Tô Huyền có chút r·u·n rẩy gọi.
Dung Nhàn nháy mắt mấy cái, giới châu trong ý thức khẽ chấn động, nàng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Dung Nhàn thành thục nhấc lên độ cong bình thản trên khóe miệng, hai đầu lông mày một vẻ điềm tĩnh, hoa trong gương, trăng trong nước dịu dàng như từng lớp kết giới ngăn cách bên người, che giấu con người thật sự của nàng, tựa như ngắm hoa trong màn sương, như thế nào cũng nhìn không rõ ràng.
"Bệ hạ, ngài đã hoàn toàn khỏe?" Tô Huyền bất an dò hỏi.
Dung Nhàn chớp mắt, tò mò nhìn Tô Huyền, trầm ngâm nói: "Nếu trẫm nhớ không nhầm, trẫm chỉ ngủ có ba khắc đồng hồ thôi mà, sao bộ dáng của Tô khanh cứ như trẫm sắp băng hà vậy?"
Bạch Sư thần sắc nghiêm lại, lông mày nhướng cao, trầm giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, cẩn t·h·ậ·n lời nói."
Dung Nhàn ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng người, thái độ rất tốt nh·ậ·n lỗi: "Đa tạ Thái úy nhắc nhở, là trẫm nói sai."
Lập tức, nàng nhìn Tô Huyền, thần sắc nghiêm túc nói: "Sắc mặt của Tô khanh có vẻ hơi nghiêm trọng, chẳng lẽ khi trẫm ngủ bị người đ·á·n·h lén? t·h·í·c·h kh·á·c·h đâu?"
Tô Huyền mặt mày khó khăn, tiếng nói khô khan: ". . . Thần thấy bệ hạ bất tỉnh rất lâu, còn tưởng bệ hạ bị người ám toán."
Dung Nhàn tỉnh ngộ, vẻ mặt thuần lương nói: "Thật khó cho Tô khanh đối với trẫm quan tâm như vậy."
Tô Huyền: Luôn cảm thấy lời này của bệ hạ có mùi vị gì đó không đúng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận