Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 751: Liên đới (length: 8119)

Được thôi, dù là lôi kiếp, nhưng bọn họ có thấy Húc đế bị lôi đánh bao giờ! Đám người nhịn không được lại muốn hướng trời cao hô to —— lão tặc trời!
Không phải, là thiên đạo bất công.
Về phần thiên đạo công bằng hay không, việc này Dung Nhàn có quyền phát biểu nhất.
Thiên đạo vẫn tương đối công chính, chủ yếu là người khác không hack.
Bản thân gà mờ thì đừng trách cường giả vì thiên đạo thiên vị.
Ẩn nấp Thương Thiên thấy không khí trang nghiêm bị Dung Nhàn một câu nói làm cho lầy lội, lặng lẽ tang thương.
Đây gọi là gì, xuyên thấu màn khổ tình rồi lầy lội sao?
Nghĩ đến Dung Nhàn có chuyện hay không có việc cũng xuyên qua một ít tiểu thế giới, Thương Thiên: ". . ."
Thôi đi, kỳ thật họa phong không đúng cũng đâu phải một hai ngày.
Nhân thiết của nàng còn rất nhiều.
Diễn tinh bản chính, trà xanh, bạch liên, thánh mẫu, logic c·h·ế·t, nữ quyền chủ nghĩa, bá quyền chủ nghĩa... hiện tại lại thêm một cái lầy lội, có vẻ không vấn đề gì?
Xuyên thế giới nhiều, thấy nhiều chuyện, gặp nhiều cực phẩm, cho nên cái nào cũng là nàng.
Mà chính chủ bị nói xấu không hề cảm thấy mình sai chỗ nào, nàng liếc mắt một vòng, thở dài một hơi, "Thôi, ta cũng không nên tính toán nhiều vậy, dù sao mọi người đều phân đủ loại cho người khác, có lẽ thiên đạo cũng vậy thôi. Ta kém hiểu biết."
Vẻ mặt mọi người dần cứng đờ.
Tư Mã Hằng Quân thấy ánh mắt tràn ngập cầu sinh của đám người, vội ho một tiếng nói: "Húc đế, ma chủ đến."
Không thể để con bé này nói nữa.
Dù nàng tay cầm trọng quyền, cũng không dám chắc thiên đạo có làm liên đới không.
Dù sao đám người thân phận như các nàng rất thích làm liên đới, nghe nói người nào đó còn xuyên qua vào một tiểu thế giới, hoàng đế trong đó hở tí là muốn tru cửu tộc chôn cùng.
So sánh, thiên đạo mà muốn liên đới, thật ra cũng nói thông được?
Nàng dẫn mọi người không dấu vết lùi lại năm mươi dặm.
Triệu Hỗ chờ người đầy mặt mờ mịt, nhưng đi theo cường giả là không sai, nên cũng cùng lùi.
Lùi một cái này, chỗ rộng rãi lập tức chỉ còn lại hai người.
Đủ hiểu Đông Tấn nữ đế nghĩ gì, Dung Nhàn ha ha hai tiếng, mắt nhìn Đồng Chu sau lưng.
Nàng nghiêm túc, không còn chút không đứng đắn nào.
Vũ Trạch lặng lẽ truyền âm: "Không ngờ Húc đế nghiêm chỉnh cũng giống đế vương."
Thương Thiên Thu vừa định nói gì, liền thấy Dung Nhàn đưa tay nắm trong không trung, công đức kim k·i·ế·m đột nhiên xuất hiện.
Nàng nói thẳng: "Bớt nói nhảm đi, không phục thì nhào vô."
Thương Thiên Thu nuốt lời ra đến miệng xuống, đỡ không nổi, Húc đế vẫn cái nết đó.
Ấn ký lôi đình màu tím giữa hai đầu lông mày Đồng Chu lập lòe, mây đen trên đầu mọi người giăng kín. Uy h·i·ế·p mơ hồ làm mọi người như bị mây đen che phủ trong lòng, theo bản năng cảnh giác.
Trong mây đen, vật lớn dài mấy vạn dặm lắc mình, thân rồng khổng lồ thỉnh thoảng lộ ra một đoạn nhỏ còn như dãy núi làm người chấn kinh đến tắt tiếng.
Mơ hồ có đầu rồng khổng lồ dò ra, mắt lạnh lẽo liếc qua mọi người, phát ra khí tức vô cùng khiếp người.
Đầu rồng thỉnh thoảng hóa thành một tòa đại môn đen nhánh uy nghiêm, khe hở ẩn hiện mùi huyết tinh đáng sợ.
Ngục Thất Ma Ngục!
Đây là Ngục Thất Ma Ngục làm người nghe mà biến sắc.
Nhất thời, mọi người mơ hồ có ảo giác Húc đế muốn lật xe.
Húc đế dù có đ·i·ê·n thế nào, t·h·ủ· đ·o·ạ·n có lợi hại thế nào, cũng đ·á·n·h không lại Ngục Thất Ma Ngục, thánh khí của thiên đạo.
Huống chi thiên đạo còn nhìn chằm chằm ở đây, chỉ cần Húc đế nói câu có thù, ai dám chắc nó không kéo thiên giá.
Cho nên, có thể c·ẩ·u thì c·ẩ·u, đừng dại dột tìm đường ch·ế·t.
Đồng Chu mặc cẩm bào đen có phù văn thần bí phức tạp lập loè hắc mang nhàn nhạt, đôi mắt được kim quang bao phủ mang vô tận lãnh ý và chán chường với trần thế, như tiên thần.
Hắn không mở miệng, trực tiếp đưa tay bổ xuống, mang khí thế sát phạt quyết tuyệt vô tình bao phủ, như thác trời từ cửu trùng thiên đổ xuống nhân gian.
Tuyệt vọng, k·h·ủ·n·g· b·ố, nghẹt thở, khiến người ta sợ hãi.
Tư Mã Hằng Quân và Thương Thiên Thu biến sắc, lập tức dùng kết giới bảo vệ mọi người.
"Không ngờ vô tình đạo chủ mạnh vậy." Tần Lương lẩm bẩm.
Hắn nhìn Gia Cát Ký Minh: "Ngươi biết bao nhiêu về thực lực hắn?"
Gia Cát Ký Minh lắc đầu, thận trọng nói: "Tôn chủ rất ít tự mình ra tay, khi ra tay thì Ngục Thất Ma Ngục ra trước."
Ý là, cũng không hiểu rõ thực lực Đồng Chu lắm.
Cách xa như vậy họ còn cảm nhận được khí thế cường hoành, hai người giằng co, không khí khẩn trương đến nghẹt thở.
Ba người Tử Vân đạo tràng nhìn Dung Nhàn có vẻ ngang sức ngang tài với Đồng Chu, ngơ ngác nói: "Trong đạo đài, khí vận chi lực không điều động được, Húc đế sao mạnh vậy?"
Lâm Nghĩ ngưng giọng: "Chỉ có một cách giải thích, bản thân Húc đế mạnh vậy."
"Sao có thể? !" Vương Đình kinh hãi.
Người thần bí trùm vải đen xem thường Vương Đình, không hề che giấu ý khinh bỉ, như khinh bỉ hắn bé xé ra to.
Mọi người: ". . ." Nói lý, ngươi vậy là không biết điều.
Trước còn được Quân Ngô gọi tên, hơn nữa Địa bảng ai c·h·ế·t đều c·h·ế·t, trong tên ảm đạm chỉ mình ngươi sáng chói, sao ngươi còn ra vẻ thần bí? !
Còn tồn tại đến nay, tâm cơ thủ đoạn tất nhiên không thiếu, trước kia chưa nghe nói người này có gì đặc thù, giấu kín thật sâu.
Để khỏi phức tạp, Lâm Nghĩ chờ người nhíu mày nhịn xuống.
Mà Nhan Khuê chờ người cũng tò mò về người này, nhưng giờ không phải lúc tìm tòi, họ dồn lực chú ý vào đại chiến phía trước.
Ánh mắt Tư Mã Hằng Quân đảo qua mấy người, dừng lại trên người người thần bí, nhìn Phó Vũ Hoàng ở xa hơn, nhớ lại hai người mệnh cách không gặp nhau, lại thấy Phó Vũ Hoàng thăm dò đến gần chiến trường, không khỏi cảm khái.
Người thừa kế Kiếm Đế này cũng tàn nhẫn, một khi loại mệnh cách không gặp nhau này đụng phải, khó chịu không chỉ một người.
Quả nhiên, chỉ thấy Dung Nhàn khí thế hung hăng khi nãy giờ công kích vẫn cường hoành, nhưng khí thế đang suy yếu dần.
"Hoàng phu đây là cùng tiểu cô tử vây đánh ta sao?" Dung Nhàn hỏi giọng cười, như không nhận ra sự nghiêm trọng.
Đồng Chu không nói, nhưng hạ thủ không nương tay.
Dung Nhàn bĩu môi, liếc nhìn Phó Vũ Hoàng ở đằng xa, mặt dần trắng bệch, môi càng đỏ thắm: "Lâu rồi không gặp, Vũ Hoàng vẫn oai phong như vậy."
Như bị mệnh cách ảnh hưởng, Phó Vũ Hoàng tựa vào thân cây khô héo gian nan thở, s·ờ cổ tay đeo Tiểu Thủy, nhướng mày vô lại: "Có điều bệ hạ lúc này khiến tại hạ mừng trong lòng."
Dung Nhàn thu liễm vẻ mặt, không biểu cảm chặn xiềng xích kéo đến từ không trung, hạ thủ càng tàn nhẫn.
Ngục Thất Ma Ngục tùy tâm mà động, mỗi chưởng của Đồng Chu đều có lực không thua gì thiên tiên đỉnh phong.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận