Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 481: Gian lận (length: 7790)

Dung Nhàn quay người hướng về phía xe đi đến, bước chân lại đột nhiên dừng lại, hướng về phía Bích Vân bên cạnh Tô Huyền nói: "Ngươi chính là Bích Vân cô nương mới đầu quân cho ta bảy ngày trước sao? Quả nhiên là quốc sắc t·h·i·ê·n hương, ta vừa nhìn đã thích."
Bích Vân mặt ửng đỏ nói: "Thuộc hạ là Bích Vân, bái kiến bệ hạ."
Tim nàng đ·ậ·p thình thịch thình thịch, một lúc một nhanh.
Quỷ tha ma bắt, chỉ là bị phu nhân gọi một tiếng cô nương, thế mà đã ngượng ngùng, với cái mặt dày như da mặt nàng thì đây là lần đầu tiên nảy sinh loại cảm tình này, thật sự hiếm lạ mà cổ quái.
Nói cách khác, chuẩn bị trêu chọc người lại bị người trêu chọc, đó là trạng thái hiện tại của Bích Vân.
Dung Nhàn thật tốt tính nói: "Không cần đa lễ, Bích Vân có thể tìm tới ứng nghiệm, ta rất an ủi."
Tiếp đó, nàng chuyển giọng, ôn tồn nói: "Bích Vân cùng ta vào tâm sự đi, ta một mình ở trong xe bứt rứt khó chịu muốn c·h·ế·t."
Bích Vân sáng suốt không vạch trần chuyện bệ hạ tự mình đem người đuổi ra khỏi xe, ngược lại rất vui vẻ nói: "Hay, có thể cùng bệ hạ nói chuyện phiếm thuộc hạ rất cao hứng."
Dung Nhàn cong cong mắt phượng, cười xinh đẹp vô cùng.
Nàng vào xe, trực tiếp lười biếng nằm trên g·i·ư·ờ·n·g êm.
Đợi Bích Vân đến, nàng kiêu ngạo nhấc cằm, không chút kh·á·c·h khí phân phó: "Lại đây, chép lại Tôn Thánh binh p·h·áp trên bàn kia một lần."
Dừng một chút, nàng có chút không x·á·c định: "Ngươi hẳn là từng đọc Tôn Thánh binh p·h·áp rồi chứ?"
Bích Vân: ". . ." Nói hay là "tâm sự" đâu?
Bị l·ừ·a!
Nụ cười trên mặt Bích Vân không giữ được nữa, nàng cảm thấy mình vẫn còn có thể vớt vát: "Bệ hạ, ngài không phải nói bảo thuộc hạ bồi ngài tâm sự sao?"
Dung Nhàn rất là th·e·o lẽ đương nhiên, lại lý trực khí tráng: "Ta nói chuyện của ta, ngươi viết việc của ngươi, không ảnh hưởng lẫn nhau."
Gương mặt nhỏ tinh xảo của Bích Vân vặn vẹo một chút, bệ hạ vô sỉ như vậy nàng cũng hết cách.
Nàng muốn cự tuyệt, nhưng bệ hạ nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, ánh mắt đó như thể nàng chỉ cần dám cự tuyệt sẽ bị chơi c·h·ế·t vậy.
Với khát vọng sống mãnh liệt, cuối cùng Bích Vân chỉ có thể dưới ánh mắt như hổ rình mồi của bệ hạ mà cố gắng ngồi trước bàn thấp, khổ sở viết Tôn Thánh binh p·h·áp.
Nàng tỏ vẻ cam tâm tình nguyện, nhưng trong lòng phiền muộn bao nhiêu thì ai biết được.
Chập tối, huyền điểu đ·u·ổ·i xe cuối cùng hạ xuống Lễ quận.
Bạch thái úy nhận lấy từ tay Dung Nhàn một xấp bài chép, thoáng lật xem, ánh mắt sắc bén dò xét Dung Nhàn.
Chữ viết x·á·c thực là chữ của bệ hạ, nhưng ý cảnh thì không phải.
Chữ của bệ hạ mang theo một cỗ tiêu sái phóng khoáng, còn ý cảnh ẩn chứa mấy phần bá đạo cùng siêu thoát.
Còn ý cảnh trên này lại cho người ta cảm giác mị hoặc hắc ám, vừa thấy liền không phải do bệ hạ viết ra.
Bạch thái úy vừa định nói gì, liền thấy bệ hạ lộ ra một nụ cười thuần lương xán lạn, Bạch thái úy mắt bị t·h·i·ê·n chớp nhoáng, lập tức nhắm một mắt mở một mắt cho hành vi g·i·a·n· ·l·ậ·n của bệ hạ.
Thôi, bệ hạ làm hắn vui lòng như vậy rồi, không thể làm quá tuyệt tình được, phải để đường s·ố·n·g cho bệ hạ.
Dung Nhàn thấy thái úy không truy cứu, trên mặt mày đều là ý cười vui vẻ.
Nàng biết làm hoàng đế có đặc quyền, ít nhất thì g·i·a·n· ·l·ậ·n không ai dám nói toạc ra.
Dung Nhàn liếc nhìn Bích Vân tựa như # thân thể bị vắt kiệt #, giả bộ nói: "Ta và Bích Vân cô nương nói chuyện rất vui vẻ, lần sau ta khó chịu, lại đến tìm Bích Vân cô nương."
Biểu tình Bích Vân trực tiếp đơ ra, còn có lần sau?
Nàng như tiểu đáng thương bị chủ nô áp bức, muốn phản kháng cũng không dám.
Bích Vân miễn cưỡng gượng một nụ cười, khô khốc nói: "Có nhiều người làm bạn bệ hạ như vậy, bệ hạ tất nhiên sẽ không buồn bực."
Dung Nhàn ý vị thâm trường: "Chuyện này nói không chừng, dù sao ngày nào cũng đối diện với cái mặt y như đúc của bọn họ, ta cũng có chút chán ngán. Bích Vân cô nương tới thật đúng lúc, chỉ cần nhìn mặt ngươi thôi đã làm ta k·h·o·á·i trá."
Đám người Hoa c·ô·n bị một gậy tre đ·á·n·h đổ: ". . ." Không có kỹ năng trở mặt nên để bệ hạ nhìn chán thật x·i·n· ·l·ỗ·i.
Bích Vân nghe vậy biết mình là t·r·ố·n không thoát, nàng hữu khí vô lực nói: "Thuộc hạ rõ rồi."
Trong lòng nàng lén lút nghi ngờ ma chủ có ý đồ hiểm ác, có phải trước kia ma chủ hay bị bệ hạ bắt làm bài tập, nên phái nàng qua đây gánh trách nhiệm không? !
Bích Vân thực có lý do để tin vào nghi ngờ của mình.
Dung Nhàn thu biểu tình đặc sắc của Bích Vân vào đáy mắt, trong mắt lóe lên tia thú vị, tâm tình cực kỳ tốt.
Cho đến khi thấy Bạch Mộ Thần, hai huynh đệ Bạch Mộ Kinh, nụ cười trên mặt đều không biến mất.
"Mạt tướng tham kiến bệ hạ, cung thỉnh bệ hạ thánh an." Bạch Mộ Kinh cùng mọi người đồng thanh hành lễ.
Dung Nhàn nhếch khóe môi, nở nụ cười khiêm tốn thân t·h·i·ế·t, nhìn lên như phàm nhân bình thường, đơn thuần vô h·ạ·i vô cùng.
"Ta khỏe, miễn lễ." Dung Nhàn nhẹ nhàng nói.
Sau khi mọi người đứng dậy, Dung Nhàn dồn chú ý lực vào người thanh niên mang theo hơi thở thư quyển kia, khẽ nhếch khóe miệng nói: "Hóa ra là Ôn Thanh sứ giả."
Ôn Thanh giữ vẻ tươi cười cung kính nhưng không thất lễ, nói: "Húc đế bệ hạ, thật đúng dịp, chúng ta lại gặp mặt."
Dung Nhàn khẽ kêu một tiếng, trước sự kinh hoàng của Bạch thái úy, nàng vẻ mặt thành thật nói: "Thật khéo sao? Ta còn tưởng rằng Ôn đại nhân được Ứng Bình đế phái đến chuyên môn nghênh đón ta."
Biểu tình Ôn Thanh c·ứ·n·g đờ, những lời xã giao tiếp theo hoàn toàn nghẹn trong miệng, nói không nên lời.
Câu nói vừa rồi của hắn thuần túy là vì xã giao thôi, mọi người ngươi biết ta biết hết rồi nhưng không ai nói ra, ấy vậy mà lại đụng phải Húc đế người không chơi theo lẽ thường này, khiến mọi người còn có thể vui vẻ mà thổi p·h·ồ·n·g, giả vờ thân quen thế nào!
Không khí lập tức lúng túng hẳn, được chứ?
Hoa c·ô·n khẽ hắng giọng, thay bệ hạ nhà mình chữa cháy: "Ôn đại nhân đừng suy nghĩ nhiều, bệ hạ không có ý gì khác."
Ôn Thanh: ! !
Không có ý gì khác là ý gì? Đừng dọa ta mà.
Cũng may Hoa c·ô·n ý thức được lời mình vừa rồi dễ gây hiểu lầm, bèn chuyển chủ đề nói: "Ôn đại nhân, bệ hạ một đường tàu xe mệt mỏi, chuyện đến T·ử quận chi sự hãy để ta gia bệ hạ nghỉ ngơi tốt rồi nói."
Ôn Thanh lập tức tiếp lời: "Vậy xin mời Húc đế bệ hạ nghỉ ngơi thật tốt, thần xin cáo từ trước, sẽ dẫn người đi chuẩn bị một chút."
Ôn Thanh dẫn người của mình rời đi nhanh chóng, tư thái như bị quỷ đuổi khiến Bích Vân có chút buồn cười.
Dung Nhàn thấy bóng dáng hắn đi xa, liền phân phó Tô Huyền: "Nếu Đông Tấn nữ đế đến, thì báo cho ta một tiếng."
Tô Huyền mặt đơ nói: "Tuân lệnh."
Nàng cụp mắt lướt qua mặt Bạch Mộ Kinh, cảm thấy trong ba người con trai nhà Bạch gia, rõ ràng nhan sắc Bạch Mộ Kinh cao nhất.
Nàng rất dễ nói chuyện: "Đi thôi, về quận thủ phủ, Mộ Kinh lại gần ta một chút, bồi ta trò chuyện."
"Tuân lệnh." Bạch Mộ Kinh tiến lên hai bước đáp.
Dung Nhàn sửa lại ống tay áo, dẫn đầu hướng phía trước đi đến, tư thái thanh thản tự tại, tựa như đi lại trong lãnh địa của mình.
Nói như vậy cũng không sai, dù sao tòa quận này đã bị Bạch Mộ Thần đ·á·n·h hạ, nơi này là thuộc về địa phương của Dung quốc, Dung Nhàn ở địa bàn của mình đương nhiên tự tại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận