Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 933: Hộp (length: 9020)

Đồng thời, vô số thân cự kiếm lấy Dung Nhàn làm trung tâm đâm rách không gian hướng bốn phương tám hướng mà đi.
Chu thiên tử cùng Ngụy hoàng bị hư không bên trong thiên địa lực lượng ngưng kết thành một thanh đỉnh thiên lập địa cự kiếm ngăn trở.
Cự kiếm quanh thân điêu khắc ngũ cốc cùng núi non sông ngòi, trong bóng tối có xã tắc chi âm chấn nhiếp bọn họ, cự kiếm mỗi một kích đều khiến thiên địa rung rẩy lên.
Chu đỉnh bên trong đựng thiên hạ thương sinh, Chu thiên tử không cách nào tùy tiện vận dụng.
Một khi vận dụng, Chu đỉnh sẽ lập tức hóa thành hỏa lò, đem nội bộ sinh linh đều luyện hóa thành lực lượng đơn thuần để cung cấp cho bản thân.
Nếu Chu thiên tử thật hung ác hạ tâm không quản những sinh linh này, chỉ lo địch nhân trước mắt, làm cho vô số sinh linh mất mạng, chính là chủ động chuốc tội với trời. Đến lúc đó ai cũng cứu không được hắn, hắn liền vị trí thiên tử cũng không gánh nổi.
Nghĩ đến đây, Dung Nhàn tiếc nuối lắc đầu, Chu thiên tử hiển nhiên không phải người ngu, chuyện này chỉ có thể tưởng tượng.
Chu thiên tử cố kỵ Chu đỉnh không dám vọng động, lực lượng giảm bớt đi nhiều, toàn bộ nhờ Ngụy hoàng một mình chống đỡ lấy cự kiếm.
Ngụy hoàng chấn kinh nói: "Kiếm này có cổ quái."
Một vương triều âm thế vừa mới thành lập, thế mà lại có xã tắc chi khí.
Sao có thể!
Nàng trầm giọng mệnh lệnh: "Chu thiên tử, trái phía trước ba bước."
Chu thiên tử nghe được chỉ điểm, không chút chần chờ liền bước sang trái ba bước, vừa vặn tránh thoát khỏi kiếm khí theo cự kiếm mà tới, trên hoàng bào có mấy đạo bị rạch ra.
Sắc mặt Ngụy hoàng cũng không tốt lắm, đôi mày kiếm uy nghiêm của nàng ngưng tụ lại, đã dùng hết tám phần thực lực.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Dung Nhàn, đã thấy Minh vương triều trên vương tọa vô tội cười một tiếng, cong ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn vương tọa, kéo dài âm điệu như tát kiều nói: "Trẫm rất vui vẻ với phong thái của Ngụy hoàng, vậy đi."
Nàng vỗ hai tay, như nghĩ ra chủ ý hay nói: "Trẫm thấy Vân Cửu rất yêu thích vòng xoáy kiếm khí này, trẫm cải tạo vòng xoáy này một phen, tặng cho Ngụy hoàng đi."
Giọng nói rơi xuống, không đợi Ngụy hoàng phản ứng lại, vết kiếm tượng trưng cho kiếm đạo đại thành ở mi tâm Dung Nhàn thoáng hiện ra.
Vết kiếm xuất hiện khiến không gian xung quanh Dung Nhàn trong nháy mắt thành thế giới kiếm, ngay cả hít thở không khí cũng thành lưỡi dao có thể đâm bị thương người.
Ngụy hoàng biến sắc, trong lúc vết kiếm trên đầu ngón tay lập loè, vòng xoáy kiếm khí cường hoành gấp mười lần so với trước thình lình xuất hiện dưới chân nàng.
Ý thức không kịp phản ứng, thân thể bản năng điên cuồng thôn phệ khí vận hoàng triều, chống cự vòng xoáy ăn mòn.
Nhưng không đủ.
Hoàn toàn không đủ.
Cứ như vậy, nàng nhất định sẽ chết.
Tròng mắt Ngụy hoàng tràn ngập tơ máu, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.
Tại sao nàng có thể chết ở đây, nàng là hoàng đế một nước, là cường giả đỉnh cao của nhân tộc, tổng chủ nhân tộc, tay nắm trọng quyền, sao lại chết?
Người khác thấy Ngụy hoàng gặp nguy hiểm, sắp không bảo toàn được, mình lại bị áp chế gắt gao, hoàn toàn không thể bứt ra đi cứu viện.
Trong lúc nhất thời, thỏ tử hồ bi bi thương làm cho lòng họ nặng nề vô cùng.
Dung Nhàn không để ý đến họ, phất tay áo vung về phương xa, một đạo linh quang với tốc độ mắt thường khó thấy rơi xuống.
Lập tức một tiếng ầm vang vang lớn, tựa như địa long phiên thân, trời đất sụp đổ, tiếng kêu rên vang vọng lọt vào tai.
Toàn thân Ngụy hoàng lắc một cái, khí vận kim long quanh thân gào thét một tiếng, mang theo mấy phần hoàng hôn.
"Minh vương!"
Ngụy hoàng thê lương quát to một tiếng, muốn rách cả khóe mắt, nhất thời không để ý tới uy hiếp tử vong, nàng mất hết dáng vẻ, phẫn nộ phẫn hận nói: "Ngươi lại dám ra tay với long mạch Đại Ngụy ta, Đại Ngụy ta và ngươi không chết không thôi."
Long mạch chấn động, Đại Ngụy tử thương vô số.
Dưới thiên tai nhân họa này, sinh linh vô tội bỏ mình oán nghiệt, tất nhiên gia tăng trên người Minh vương.
Dung Nhàn mặt không biểu tình, dưới uy áp bàng đại, Minh vương chỉ cảm thấy như đứng trên một chiếc thuyền con giữa biển lớn, đối diện là sóng lớn thao thiên, không cách nào chống lại, tùy thời sẽ bỏ mình.
Yêu vương được Tiểu Kim đứng vững thần sắc đại biến, nếu Ngụy hoàng bỏ mình, họ sẽ không có cách nào đối phó với Minh vương.
Ngụy hoàng tuyệt đối không thể chết.
Cho dù hai bên họ thù sâu như biển, thế đại dây dưa.
Ngay lúc yêu vương không để ý tổn thương chuẩn bị cứu viện, đột ngột, uy hiếp tử vong ngưng lại.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Dung Nhàn.
Trên hư không, trên vương tọa, thần sắc Dung Nhàn đột nhiên lạnh lẽo.
Ánh mắt nàng xa xăm nhìn về phía vị trí kia trong hư không không thể nói, trong lòng im lặng.
Lập tức nhìn về phía Ngụy hoàng, ánh mắt chớp tắt, nhẹ giọng thở dài: "Đại Ngụy khí số chưa hết a."
Ngụy hoàng không nên hủy diệt vào lúc này.
Ý nghĩ nàng chuyển động, tiếp tục tạo áp lực lên Ngụy hoàng, sát cơ trong lòng lại ẩn xuống.
Ngay khi nàng chuẩn bị chém giết Ngụy hoàng, nhìn trộm được một tia quỹ tích vận mệnh trong bóng tối, khiến nàng buông sát cơ xuống.
Bởi vì vị trí của Ngụy hoàng là tổng chủ nhân tộc, có thể coi là nhân vương.
Mà vị trí Chu thiên tử lại là thiên chi tử, dưới thiên đạo.
Xưng hô bất đồng, cấp độ bất đồng, đại biểu cho quyền hành cũng bất đồng.
Nhân vương là ý thức khí vận nhân tộc chọn lựa, thiên đạo không thể can thiệp, quyền hành nhân đạo hệ vào một thân, sóng vai với vị trí của trời.
Quyền hành của Chu thiên tử lại bắt nguồn từ trời, thiên đạo muốn đổi hắn tùy thời đều có thể, quyền hành nhân đạo chẳng qua là trời ban mà thôi.
Hiện giờ Chu thiên tử ghi nhớ thân phận nhân tộc của mình, phục tùng mệnh lệnh của tổng chủ nhân tộc, nhưng tương lai lại không nhất định.
Ẩn ẩn, nàng có một dự cảm, nếu chém giết Ngụy hoàng như vậy, quyền hành nhân đạo sẽ rơi vào tay Chu thiên tử, khí vận và quyền hành nhân tộc sẽ bị thiên đạo lấy đi, lúc đó con đường thành tiên của nhân tộc bị mất, chỉ có thể mặc người xâm lược.
Dung Nhàn tự nhận không phải người tốt gì, nhưng nàng cũng không làm được chuyện mất tương lai của nhân tộc.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Dung Nhàn nhìn về phía Chu thiên tử tràn đầy sát cơ.
Hiện giờ Chu thiên tử thiên nhân đối với lời Ngụy hoàng nói gì cũng nghe theo, khí vận cả hai hệ vào một thân, nàng không thể hạ sát thủ.
Trầm ngâm một lát, Dung Nhàn thở dài một tiếng, ẩn ẩn lộ ra một chút tiếc nuối, khiến một mảng mồ hôi lạnh phía sau lưng Chu thiên tử vừa bị sát cơ bao phủ.
Chút nữa là mất mạng.
Mặc dù không biết Minh vương vì sao nổi sát cơ, lại vì sao nhẹ nhàng bỏ qua, điều này không thể thay đổi việc hắn vừa trải qua một lần cận kề cái chết.
Cảm giác này thực sự làm người khó quên.
Chu thiên tử khí vận quanh thân bao phủ, đôi mắt rủ xuống tối nghĩa khó hiểu.
Dung Nhàn quét mắt nhìn Chu thiên tử, hừ lạnh một tiếng, sát chiêu áp trên người mọi người đều biến mất, Tiểu Kim Tiểu Thủy phân biệt hóa thành vòng tay âm dương xoay quanh trên cổ tay nàng an tĩnh ngủ đông.
Ngụy hoàng chờ người tuy khó hiểu, lại cấp tốc tụ tập lại với nhau cảnh giác nhìn về phía Dung Nhàn.
Không gian này, vì sát cơ của Dung Nhàn biến mất mà lâm vào yên lặng, ai cũng không lên tiếng.
Ánh mắt Dung Nhàn bồi hồi trên người mọi người, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Nàng nhẹ nhàng đánh lan can vương tọa, một tiếng vang nặng nề như vang lên trong đáy lòng mọi người, làm cho tâm thần họ không tự chủ được căng cứng lên.
"Trẫm biết các ngươi đang chờ ai." Dung Nhàn ngữ khí lạnh nhạt, "Thanh Long Tôn không có ở đây, chắc hẳn là đi tìm biện pháp khắc chế trẫm đi."
Thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước, bỗng nhiên cho người ta một loại áp lực vô cùng cường đại.
"Chỉ bằng các ngươi, buồn cười."
Nàng trào phúng không chút khách khí, hoàn toàn không đặt các cự đầu của thời đại này vào mắt, nàng cũng có thực lực đó.
"Minh vương bệ hạ ngược lại là hào không khách khí." Một âm thanh khàn khàn truyền đến.
Dung Nhàn nghiêng đầu nhìn lại, thấy Thanh Long Tôn mặc mãng bào ôm một cái hộp đứng trên hư không.
-Ai, đời ta chưa từng thấy mười mấy vạn nhiều tiền như vậy, cố gắng viết sách tích lũy lâu như vậy, cũng chỉ được hai, ba vạn, thêm việc bị lừa gạt nhiều như vậy, lúc đó trong lòng ta thật sự muốn nhảy lầu, mấy đêm liền không ngủ được, tóc rụng từng nắm, nghĩ đến con cái, ta chỉ có thể nhịn hết mọi ý định, chậm rãi trả tiền cho người ta, tiền của ta không có, không thể không chịu trách nhiệm trả nợ người khác, thứ ta mất mát nhất bây giờ là con cái và gia đình (hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận