Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 45: Nhìn sai (length: 8019)

Lãnh Ngưng Nguyệt đột nhiên đứng lên: "Mất tích? Đang yên đang lành một người sống sờ sờ, thế nhưng lại có thể mất tích ở Vô Tâm nhai. Đám người trông coi ăn cái gì?"
Uy áp vô thượng lan tràn khắp cả cung điện, người hầu quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
"Tôn giả bớt giận." Người hầu run rẩy khóe môi nói.
Trong mắt Lãnh Ngưng Nguyệt tràn đầy lửa giận: "Bớt giận? Ngươi bảo bản tôn bớt giận thế nào, người canh giữ Mộ Miên phong đâu?"
"Đã, đã bị Nguyệt vệ giam lại." Người hầu run sợ trong lòng nói.
Lãnh Ngưng Nguyệt ngữ khí âm trầm nói: "Giam? Lũ phế vật vô dụng toàn bộ xử tử, còn giam lại làm gì?"
"Tê tê ~" tiếng đại xà thè lưỡi truyền đến, uy áp lan tràn khắp đại điện đột ngột tản đi.
Đại xà đưa cái đầu dữ tợn của nó hướng Lãnh Ngưng Nguyệt lung lay, tự chủ, vừa rồi dường như có người nhắc đến tên tiểu ma đầu a, tiểu ma đầu đi đâu rồi?
Lãnh Ngưng Nguyệt thấy đại xà bỗng nhiên xuất hiện, sắc mặt biến hóa: "A Kim, ngươi biết Dung Ngọc đi đâu không?"
Đại xà, đại xà quăng quẫy đuôi, làm bộ không hiểu nàng đang nói cái gì.
Bất quá tiểu ma đầu thật không trượng nghĩa, muốn rời đi cũng không mang th·e·o rắn.
Thấy đại xà thực sự không hỏi ra được gì, Lãnh Ngưng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, âm thanh lạnh lùng truyền khắp Vô Tâm nhai: "Truyền lệnh, đội một Nguyệt vệ lập tức đi truy tìm tung tích của Dung Ngọc, mang người về Vô Tâm nhai."
Lệnh vừa dứt, năm thân ảnh hóa thành lưu quang bay ra Vô Tâm nhai.
Trong đại điện im ắng một mảnh, Lãnh Ngưng Nguyệt đứng trên cửu trọng bậc thang, nhắm mắt lại.
Tức Tâm a Tức Tâm, cho dù ngươi đã c·h·ế·t mười ba năm, ta vẫn như cũ không dám động vào Dung Ngọc.
—— hôm nay bản tọa thu Dung Ngọc làm đồ đệ, đời này kiếp này, vì người này, m·ệ·n·h t·ử cũng không sợ. Nếu Dung Ngọc bỏ mình, dù hóa thành lệ quỷ, cũng muốn p·h·á vỡ t·h·i·ê·n hạ, khiến tất cả mọi người vì hắn chôn cùng. Kẻ đầu sỏ gây ra, bản tọa sẽ rút gân lột da hắn, t·h·i·ê·n đ·a·o vạn quả, linh hồn vĩnh viễn đày xuống địa ngục, ngày ngày chịu đựng th·ố·n·g khổ bị lệ quỷ chia ăn.
Lãnh Ngưng Nguyệt vừa nghĩ tới lời thề lúc trước Tức Tâm thu đồ đệ liền nhịn không được run rẩy, cả Vô Tâm nhai bao gồm nàng, không ai dám động Dung Ngọc.
Cho dù Tức Tâm tôn chủ đã vẫn lạc, uy lực chấn n·h·i·ế·p của nàng vẫn tồn tại như cũ, đặc biệt là khi nhìn thấy Dung Ngọc, nỗi sợ hãi bắt nguồn từ đáy lòng càng khiến bọn họ như rơi vào hầm băng, tứ chi lạnh run.
"Tê tê ~" đại xà mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lãnh Ngưng Nguyệt.
Tự chủ, ngươi nhất định bắt không được tiểu ma đầu đâu, tiểu ma đầu quỷ tinh quỷ tinh, giống hệt đại ma đầu sư tôn kia của hắn.
Lãnh Ngưng Nguyệt nghe không hiểu đại xà đang nói cái gì, chỉ nghe nó bên tai mình tê tê không ngừng, bực mình nói: "Cút cút cút, đừng có lảng vảng trước mặt bản tôn, Dung Ngọc đã rời đi rồi, sao ngươi không cùng lăn cùng một chỗ đi."
Đại xà bị thái độ kia của nàng làm tức đến hung hăng quẫy đuôi, khí thế lạnh thấu xương cường hoành lại một lần nữa chấn vỡ tan tành chỗ ngồi hoa lệ trên đại điện.
Nó nhìn Lãnh Ngưng Nguyệt tê tê: Tự chủ, Dung Ngọc không phải tự chủ của rắn, rắn không thể cùng nó đi được.
"A Kim, ngươi cút cho ta." Lãnh Ngưng Nguyệt thấy A Kim lại làm p·h·á hỏng, một chân của nàng giẫm lên mảnh vỡ của chỗ ngồi trên mặt đất, tức đến mặt mày xanh mét.
A Kim: Rắn chỉ biết bò thôi, lăn làm rắn gầy đi đó.
Thấy tự chủ tức đến nhanh p·h·á đ·i·ê·n rồi, lương tâm đại xà có một tí xíu cắn rứt, dùng cái đầu to dữ tợn của nó cọ cọ tự chủ, muốn an ủi nàng một chút.
Lãnh Ngưng Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng bị đụng ngã nhào tức đến đỏ cả mắt, nàng quay người lại cào về phía A Kim.
A Kim: Tự chủ thế mà cùng nó chơi đùa.
Đại xà vui vẻ, cái đuôi cường kiện hữu lực trực tiếp quấn lấy Lãnh Ngưng Nguyệt, xoay tròn vờn nhau trong đại điện.
Lãnh Ngưng Nguyệt: Tức Tâm kia cái hỗn trướng tâm cơ khó lường, đưa A Kim cho nàng nuôi chẳng khác nào hành hạ nàng! !
Phủ thành chủ, Thanh Ba không đ·u·ổ·i kịp người, mang một gương mặt âm trầm trở về, thấy nữ t·ử đang ngồi ngay ngắn bên bàn đá trong đình uống trà, lửa giận thực sự không thể che giấu được.
Không đợi hắn mở miệng, Dung Nhàn đã p·h·át hiện thân ảnh của hắn.
Dung Nhàn nhếch khóe môi, trong mắt tựa hồ mang theo ánh trăng sáng tỏ, đứng lên đón, ngữ khí mềm mại nhu hòa: "Sư thúc đã về, người đi ba ngày rồi, khiến đệ t·ử lo lắng lắm."
Thần sắc Thanh Ba trở nên âm trầm, hắn đứng trước mặt Dung Nhàn, ngữ khí lạnh băng nói: "Ta thấy ngươi lo lắng cho tiểu t·ử Thẩm Cửu Lưu kia thì có."
Dung Nhàn chớp mắt, cười tủm tỉm nói: "Vốn dĩ là rất lo lắng, nhưng thấy thần sắc của sư thúc, đệ t·ử chẳng còn chút nào lo lắng nữa."
"À." Thanh Ba giận quá hóa cười: "Ngươi thật cho rằng ta không dám đ·ộ·n·g đến ngươi sao?"
Hắn lạnh lùng nói: "Người đâu, nhốt Dung Nhàn vào băng phòng, không có m·ệ·n·h lệnh của bản tọa, ai cũng không được thả nàng ra."
May Dung Nhàn tận tâm tận lực duy trì cái vỏ bọc người bình thường, Thanh Ba còn thật coi Dung Nhàn là một đại phu chiến năm cặn bã, chắc chắn sẽ chịu hết khổ sở trong băng phòng.
Đáng tiếc, những hàn khí kia không có tác dụng gì với Dung Nhàn cả.
Dù vậy, Dung Nhàn cũng không định thừa n·h·ậ·n.
Mắt thấy hai tên hộ vệ muốn tiến lên bắt người, thần sắc Dung Nhàn không chút biến hóa, ánh mắt vẫn trong veo, ngữ khí ôn nhu như nước, nhưng lời nói ra lại khiến tròng mắt Thanh Ba đột nhiên co rụt lại: "Sư thúc, t·h·u·ậ·t p·h·áp đệ t·ử không tinh, lỡ bị đông lạnh hỏng trong băng phòng, sợ rằng châm trong tay sẽ không đâm trúng được a."
Đến lúc đó Tằng Thủy phu nhân có mệnh hệ gì, vậy đừng trách nàng đấy.
Nghe hiểu ý tại ngôn ngoại của nàng, Thanh Ba gắt gao nhìn chằm chằm Dung Nhàn: "Ta biết ngươi, ngươi sẽ không làm như vậy."
Dung Nhàn rũ mắt, khóe miệng ngậm một nụ cười khó hiểu: "Sư thúc hiểu ta thật."
Ngẩng đầu, nàng lặp lại: "Sư thúc hiểu ta thật sao?"
Cùng một câu nói, ngữ khí lại hoàn toàn khác biệt.
Thanh Ba cảm thấy tim đập hẫng một nhịp, hắn hiểu Dung Nhàn sao?
Tựa hồ ai biết Dung Nhàn, đều tự n·h·ậ·n là rất hiểu nàng.
Dịu dàng nhã nhặn, t·h·u·ậ·t dùng người, chí thuần chí t·h·i·ệ·n.
Thường xuyên bôn ba bên ngoài trị b·ệ·n·h cứu người, không cầu bất kỳ hồi báo nào.
Không ai thấy nàng nổi giận, không ai thấy dáng vẻ chật vật của nàng, cho dù gặp nguy hiểm cũng luôn gặp dữ hóa lành. Nàng đối xử với mọi người xung quanh đều mang t·h·i·ệ·n ý, dù đối mặt với ác nhân, cũng đối xử như nhau.
Thanh Ba cảm thấy chìm xuống, con người này quá hoàn mỹ, nhưng trên đời làm gì có ai hoàn mỹ đâu.
Thanh Ba nhìn Dung Nhàn, nữ t·ử trầm mặc đứng một bên, trên mặt không có khẩn trương, không có bi t·h·ố·n·g vì bị sư thúc thân cận trừng phạt, cũng không hề oán giận.
Dù trên mặt nàng không mang ý cười, nhưng thần sắc trong mắt lại thực ôn nhu, tựa như những gì nàng biểu hiện ra, luôn mang t·h·i·ệ·n ý lớn nhất đối với thế giới này vậy.
Tựa như. . . Vừa rồi nàng uy h·i·ế·p khiến hắn không dám ra t·a·y chỉ như trò đùa bình thường.
Sau lưng Thanh Ba lạnh toát, hắn đột nhiên cảm thấy sư điệt ôn nhu thuần t·h·i·ệ·n này khiến hắn không rét mà run.
Nàng không có cảm giác s·ố·n·g s·ợ·t, hiền lành ôn nhu tựa như đâu đâu cũng là nhược điểm, nhưng khi ngươi muốn r·a t·a·y lại p·h·át hiện, thế nhưng không có chỗ nào có thể hạ thủ.
Thanh Ba nhìn sâu vào Dung Nhàn: "Thế nhân đều nhìn sai ngươi." Nói xong, phất tay áo rời đi.
Hắn nhất định phải tìm ra phương p·h·áp khắc chế Dung Nhàn, người không bị k·h·ố·n·g ch·ế quá mức nguy hiểm.
Hai tên hộ vệ nhìn nhau, cuối cùng cũng khom người rời đi.
Trong đình chỉ còn lại một mình Dung Nhàn, nàng ma x·á·t chén trà, vừa mới rót đầy cho mình, cái ly trước mặt đã b·i·ế·n m·ấ·t không thấy.
Dung Nhàn cũng không hề sợ hãi, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười, ngẩng đầu nhìn thiếu niên áo lam đột ngột xuất hiện trước mặt, cười tủm tỉm nói: "Ngọc Nhi sao lại tới đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận