Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 231: Thâm tàng (length: 8153)

Tô Huyền cùng Diệp Văn Thuần không biết rõ "Chính là ngươi" là có ý gì, nhưng bọn họ biết thanh "Tiểu Kim" này đang gọi ai, bất quá nó chỉ là một con rắn thôi, lại có thể làm gì chứ, chẳng lẽ thật có thể ngăn cản cái đám đang vận sức chờ phát động c·h·i·ế·n t·r·a·n·h này sao?
Con tiểu xà đang nằm tại lòng bàn tay Dung Ngọc, nghe được m·ệ·n·h lệnh của đại ma đầu, vèo một tiếng bay vút lên không trung, trực tiếp hóa thành một con đại xà dài ba trượng.
Vảy hắc kim bị ánh mặt trời chiếu vào, lấp lánh uy vũ bất phàm, đương nhiên đây là đại xà tự mình cảm thấy như vậy, trong mắt người khác thì đây tuyệt đối là dữ tợn đáng sợ.
Đại xà rít một tiếng, một cái m·ã·n·h trát liền chui vào giữa hai phe chiến trường.
Lập tức, quân địch và ta đều bị đại xà quấy cho người ngã ngựa đổ.
"Sư tôn, khẳng định là Tiểu Nhàn tới." Thẩm Cửu Lưu cao hứng nói.
Trước kia gặp Tiểu Nhàn hắn đã thấy con đại xà này rồi, hơn nữa lúc trước tại Ngọc Tiêu môn, cũng là con đại xà này ăn Thanh Ba và những người khác để báo t·h·ù cho Úc tộc bọn họ.
Trong mắt Thẩm Hi lóe lên một tia nghi hoặc, nếu hắn không nhìn lầm, con rắn này hẳn là do Ngưng Nguyệt tôn giả nuôi dưỡng, sao lại thành "Tiểu Nhàn" trong miệng Cửu Lưu.
Phấn Hà tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Tông chủ, Dung Nhàn chính là người mà hai vị k·á·c·h quý muốn tìm."
Vẻ mặt Thẩm Hi thoáng ngưng trọng, cái gọi là "Dung Nhàn" này tựa hồ quá mức thần bí, còn dính dáng đến các phương.
Không nói con đại xà thuộc Vô Tâm nhai kia, chỉ riêng Cửu Lưu và Phấn Hà bọn họ, cũng đã từng gặp gỡ với tiên tông.
Thẩm Hi trầm ngâm một lát, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, vạch một đường vào hư không, một đạo k·i·ế·m ảnh cự đại nối liền trời đất, một tiếng k·i·ế·m minh vang lên trong linh hồn của tất cả đệ t·ử tiên tông, đây là ý thu binh.
Lúc này, đại xà đã vọt đến tr·u·ng tâm giao chiến, ai có chút nhãn lực đều rời khỏi chiến trường, bên tiên tông nhận được tin tức tông chủ truyền đến, lập tức thu hồi linh khí, rời khỏi đại chiến.
Bên ma tu lại có người không chịu buông tha, tựa hồ g·i·ế·t đến đỏ cả mắt rồi.
Đại xà vừa thấy có người dám xem thường nó, lại ngẫm lại lời đại ma đầu nói không nghe lời sẽ bị nó ăn, đại xà t·h·í·c·h nhất câu nói này, chứng minh nó lại có t·h·ị·t ăn rồi.
Thế là, đại xà đột nhiên mở ra cái miệng rộng như chậu máu, nuốt chửng một ngụm tên ma tu còn đang vung vẩy sương mù mờ mờ ảo ảo.
"Ừng ực" không biết ai nuốt một ngụm nước bọt, người hai phe tiên ma đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Sau khi nuốt người vào bụng, đại xà nhắm thẳng tới tên ma tu lúc nãy chê nó vướng víu còn đánh nó một chưởng mà táp tới.
"Xoạt xoạt" một tiếng vang lên, tất cả mọi người ở đây đều c·ứ·n·g đờ người, mồ hôi lạnh trên mặt túa ra.
—— a a a, đại xà nó vừa rồi tuyệt đối đã nhai nhai nhai!
Dưới đám mây, trên bờ biển.
Tô Huyền mặt đơ như gỗ, ngữ khí trống rỗng: "Điện hạ, ý của câu "Chính là ngươi" mà ngài nói với đại xà, là đem những người không nghe lời kia cho rắn ăn sao?"
Dung Nhàn lộ ra vẻ mặt vui tươi như mưa thuận gió hòa, không hề để tâm nói: "Đúng vậy, trẻ con không nghe lời đương nhiên phải bị trừng phạt, ngươi xem bây giờ bọn chúng ngoan ngoãn biết bao, có ai còn đ·á·n·h nhau nữa đâu, cũng không ai c·h·ế·t nữa."
Tô Huyền: ! !
Hắn cảm thấy mình cần tát hai người cho tỉnh táo lại, lại một lần nữa n·h·ậ·n thức vị điện hạ "Lạn hảo tâm" này.
Dung Nhàn không để ý đến hắn, mắt vẫn luôn đặt trên người đại xà, đuôi lông mày khóe mắt lộ ra vẻ u buồn tự nhiên: "Nhưng ta có hơi lo lắng."
Diệp Văn Thuần đè xuống cảm giác không hài hòa trong lòng, cố gắng thuyết phục bản thân điện hạ kỳ thật cũng không muốn thế, chẳng phải điện hạ lo lắng ngay sau khi đại xà ăn hai người đó sao?
Hắn vừa định mở miệng khuyên bảo điện hạ đừng khổ sở, muốn ngăn cản c·h·i·ế·n t·r·a·n·h thì đây là tổn thương không thể tránh né, liền nghe điện hạ hiền lành của bọn họ nói: "Ta lo Tiểu Kim nuốt sống người như vậy, đến cả quần áo cũng không phun ra, liệu có bị tiêu chảy không?"
Diệp Văn Thuần ngậm chặt miệng lại, mồ hôi lạnh sau lưng túa ra.
Điện hạ hoàn toàn không cần ai an ủi, nàng căn bản không hề khổ sở vì những người đã c·h·ế·t kia.
Trong lòng nàng, những người kia còn không quan trọng bằng con rắn kia!
Đây thật sự là điện hạ luôn quét rác sợ làm t·ổ·n th·ư·ơng sâ·u kiế·n và m·ệ·n·h chí t·h·iện của bọn họ sao?
Da mặt Diệp Văn Thuần có chút r·u·n rẩy, hắn cảm thấy trong khoảng thời gian này hắn đã n·h·ậ·n ra một điện hạ giả.
Hắn rốt cuộc không thể nói nên lời điện hạ cổ hủ và lạn hảo tâm nữa, cái người trở mặt nhanh như lật bánh tráng này, thật sự k·h·ủ·n·g b·ố.
Còn cả con đại xà kia, vốn dĩ ngoan ngoãn xảo xảo, nói chuyện vui vẻ ầm ĩ, chỉ là một con sủng vật nhỏ vô dụng, ai biết quay đầu một cái liền nuốt s·ố·n·g người s·ố·n·g.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là người ta k·h·ô·n·g th·ể nhì·n mặt mà b·ắ·t hì·nh do·ng? !
Không không không, con rắn kia đâu phải là người.
Hơn nữa hắn cũng quên mất, điện hạ của bọn họ chưa bao giờ là người tốt, lần đầu gặp mặt đã muốn g·i·ế·t bọn họ rồi.
Là do bọn họ quá ngây thơ, bị điện hạ biểu hiện vô h·ạ·i trong khoảng thời gian này làm cho m·ô·n·g muội.
Dung Ngọc hứng thú bừng bừng xem hai vị đại nhân lại lần nữa biến sắc, trong lòng cười ha ha ha, cảm thấy mình có thể đem chuyện này làm trò cười mà cười thêm một năm nữa.
"Tiểu Tùng, Cẩm Nhi, các ngươi cũng đi xem một chút, làm cho những hài t·ử không nghe lời kia an tĩnh lại đi." Dung Nhàn có ý quét mắt Tề Phàn và nhị trưởng lão phía trên hư không, thuận theo dòng nước mây trôi mà nói.
Diệp Văn Thuần và Tô Huyền đã sớm biết phía sau họ luôn có bốn người đi theo, những người này đều là người quen, những người sắp bị mang đến thượng giới.
Bốn người kia ẩn mình trong bóng tối không muốn lộ diện, hai người cũng không miễn cưỡng.
Bọn họ vốn cho là điện hạ hoàn toàn không biết gì cả, ai ngờ điện hạ đã sớm biết rồi!
Điện hạ biết từ khi nào? Vì sao không hề nói gì?
Diệp Văn Thuần và Tô Huyền lần đầu tiên cảm thấy vị điện hạ thoạt nhìn đơn giản dễ hiểu này kỳ thật lại phức tạp nhất, cũng là người thâm t·à·ng bấ·t l·ộ nhất.
Bệ hạ của bọn họ tuy là một vị k·i·ế·m tu, nhưng ít ra phong mang còn lộ ra ngoài, sự nguy hiểm của người đều ở những nơi có thể thấy được.
Nhưng vị điện hạ này thì khác, nàng giấu con người thật của mình sau tầng tầng lớp lớp hoa trong gương, trăng trong nước, những gì ngươi có thể thấy chỉ là những gì nàng muốn ngươi thấy, khi ngươi cho rằng mình đã p·h·át hiện ra chân diện mục của nàng, ngươi mới biết đó chẳng qua chỉ là những gì nàng biểu hiện ra cho ngươi thấy mà thôi.
Sự nguy hiểm của nàng nằm ở những nơi không thể thấy được, cái không thấy được mới đáng sợ nhất.
Nghĩ đến đây, tâm thần Diệp Văn Thuần và Tô Huyền r·u·n lên, thu liễm tất cả tâm tư, nâng cao cấp độ nguy hiểm của điện hạ lên trên cả hoàng đế bệ hạ.
Bạch Tùng và Giang Cẩm mặt mày âm trầm từ trong bóng tối đi ra, mỗi lần nghe được cái xưng hô nhức cả trứng này, họ lại có loại muốn thí chủ.
Nhưng không có trứng gì dùng, căn bản là bọn họ đ·á·n·h không lại tôn chủ, chỉ có thể c·ắ·n răng ch·ị·u đ·ựng.
"Vâng, đại nhân." Sau khi hai người đáp lời, thân hình chợt lóe liền xuất hiện trong hư không.
Hắc Nha không để ý Trần Nham ngăn cản, cũng từ trong bóng tối đi ra.
Đôi mắt khát m·á·u đỏ ngầu của hắn mong chờ mà nhìn chằm chằm tôn chủ, hy vọng tôn chủ cũng có thể cho hắn đi đ·á·n·h một trận đã đời.
Nhưng hiển nhiên, Dung Nhàn tạm thời không muốn thả Hắc Nha lên.
Đối với nàng mà nói, Hắc Nha chính là một tên gây rối không đáng tin cậy, chính sự thì chẳng làm được gì, nhưng hễ mà đ·á·n·h ai thì có thể k·é·o dài giá trị cừu h·ậ·n của tất cả mọi người.
Dung Nhàn làm bộ không thấy ánh mắt của Hắc Nha, ngẩng đầu nhìn lên hư không.
Dung Ngọc ho nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Hắc Nha, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn nữa, sư tôn sẽ không để ngươi đi đâu."
Hắc Nha: Ngươi im đi.
Bạch Tùng và Giang Cẩm đã đứng trước mặt đám ma tu đang bị Tề Phàn k·h·ố·n·g chế, hai bên đều là người quen, nói chuyện qua lại cũng dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận