Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 206: Hối hận (length: 8133)

Tự Văn Ninh hình như nghĩ đến điều gì, không nhịn được liếc nhìn Dung Nhàn một cái, hướng Thẩm Cửu Lưu không khách khí chút nào nói: "Nàng giả vờ không quen biết ngươi, sợ là không muốn ngươi thấy được bộ mặt này của nàng đi."
Thẩm Cửu Lưu là người Dung Nhàn yêu thích, không ai nguyện ý bộc lộ mặt yếu đuối trước người mình yêu, kể cả Dung Nhàn.
Dung Nhàn nháy mắt mấy cái, thâm ý nhìn về phía Tự Văn Ninh.
Không ngờ người này không chỉ mắt mù còn tâm mù, nàng rốt cuộc nhìn ra được chỗ nào là mình yêu thích Thẩm Cửu Lưu?
Cho dù nàng muốn yêu thích một người, đó cũng phải là người có thể sóng vai cùng nàng, chứ không phải một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi, được không?
Nàng hắng giọng, trong mắt mang theo cảnh cáo nói: "Tự cô nương đừng tung tin đồn nhảm nhí, nói sai lời có thể c·h·ế·t người đấy."
Tự Văn Ninh lạnh cả sống lưng, lặng lẽ xê dịch ra sau lưng đường ca, cúi đầu xuống không nói gì nữa.
Không hiểu tại sao, chất nữ rõ ràng tuổi nhỏ hơn nàng, thực lực yếu hơn nàng lại cho nàng áp lực lớn đến vậy.
Thấy Tự Văn Ninh an phận, Dung Nhàn mới dời tầm mắt, khí tức nguy hiểm quanh người lóe lên rồi biến mất, không còn cảm nhận được nữa.
Nàng nói với Thẩm Cửu Lưu: "Ngươi còn có nghi vấn gì không?"
Thẩm Cửu Lưu trầm mặc một lát, nhìn con hắc kim tiểu xà bên chân Dung Nhàn, cảm nhận được áp bức thỉnh thoảng lóe lên trong đáy mắt nàng, tư thái khác biệt như hai người so với trước kia khiến Thẩm Cửu Lưu có chút bất an.
Hắn lớn tiếng hỏi: "Tiểu Nhàn, ngươi thay đổi rất nhiều so với trước kia, có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Ngưu Nghiên và Tôn T·h·i·ê·n Hữu lặng lẽ rụt cổ, giống như A Kim giả c·h·ế·t.
Tự Trăn không vui nói: "Tiểu t·ử, ngươi ăn nói kiểu gì vậy, dọa con gái ta thì sao? Người ta đều đang trưởng thành, con gái ta thay đổi chút ít thì có gì lạ? Cần gì nhiều lý do thế."
Tuy Tự Trăn bảo vệ khiến Dung Nhàn thực cảm động, nhưng Dung Nhàn vẫn không nể mặt mũi nói: "Tiên sinh, xin đừng tùy t·i·ệ·n nh·ậ·n người thân, được không?"
Tự Trăn: Đây là bảo bối con gái của hắn, dù bướng bỉnh thế nào cũng phải chiều chuộng.
Dung Nhàn lướt nhìn Tự Văn Ninh, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Cửu Lưu, khóe miệng cong lên tươi cười, là vẻ ôn nhu ấm áp mà Thẩm Cửu Lưu từng yêu thích nhất.
Ánh mắt phượng của nàng lưu chuyển, thong dong ưu nhã, đôi mày cũng không hề cau có vì chất vấn của Thẩm Cửu Lưu.
Nàng không t·r·ả lời chất vấn của Thẩm Cửu Lưu, n·g·ư·ợ·c lại tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc hỏi lại: "Cửu Lưu, ta đã tiêu diệt hết những kẻ đồ s·á·t Úc thị nhất tộc năm xưa, báo t·h·ù cho ngươi và tộc trưởng Úc Thanh, sao ngươi lại không vui?"
Đầu Thẩm Cửu Lưu ầm một tiếng n·ổ tung, câu nói này xâu chuỗi tất cả mọi việc p·h·át s·i·n·h lại với nhau, mọi thứ dường như đã rõ ràng.
Tiểu Nhàn làm tất cả là để báo t·h·ù, nàng đang vì Úc thị nhất tộc báo t·h·ù!
Đáng lẽ đó là trách nhiệm của hắn, là thứ hắn phải gánh vác, lại đều bị Tiểu Nhàn làm cả, hắn được Tiểu Nhàn bảo vệ kín kẽ.
Giống như những lời Tiểu Nhàn đã nói ba năm trước ở Úc tộc, nàng sẽ luôn bảo vệ tốt cho hắn...
Nàng vốn nên trong veo sạch sẽ như bầu trời, vốn nên là đại phu hành nghề y cứu người, nàng trong sạch không vướng bụi trần, nhưng ân oán làm vấy bẩn sự trong trẻo của nàng, vì vậy nàng mới thay đổi.
Nhưng tất cả đều là vì hắn, vì hắn vô năng nên Tiểu Nhàn đã gánh vác hết thảy.
Thẩm Cửu Lưu lùi lại hai bước, hô hấp dồn d·ậ·p hét lớn: "Ai bảo ngươi xen vào chuyện người khác, ai bảo ngươi nhúng tay vào việc của ta, ai bảo ngươi tự tiện quyết định..."
Dung Nhàn nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Thẩm Cửu Lưu, ngây thơ như trẻ con, hoàn toàn không hiểu sao hắn lại đau khổ như vậy.
Thẩm Cửu Lưu hoảng hốt nhận ra mình đã thất thố, môi hắn run rẩy kh·ó kh·ă·n khống chế, hắn gượng cười một tiếng, khẽ nói: "Là ta sai."
Một cỗ hối h·ậ·n trào dâng như thủy triều, khiến hắn không thể t·r·ố·n thoát, rồi bất lực bị nuốt chửng trong sức mạnh này.
"Ta vốn dĩ không để chuyện này trong lòng, dù biết những người c·h·ế·t đi đều là thân nhân của ta, nhưng vì quên hết tất cả, nghe cứ như chuyện xưa của người khác, nỗi bi thương của người khác, vẫn luôn như vậy không chú ý, được chăng hay chớ chưa từng hạ quyết tâm truy tra."
Thẩm Cửu Lưu nhẹ nhàng thì thầm: "Sau này thấy ngươi c·h·ế·t trước mặt ta, ta liền chẳng nghĩ gì nữa, chỉ muốn tiêu diệt hết ma tu dưới t·h·i·ê·n hạ để báo t·h·ù cho ngươi, khi đó ta vẫn chưa để chuyện của Úc tộc trong lòng."
Hắn cười khổ: "Bây giờ, ta cũng không cần phải để trong lòng nữa rồi, ngươi đã giải quyết hết cho ta."
Dung Nhàn không nói gì, nàng biết rõ lời nói của mình sẽ gây ra ảnh hưởng gì.
Cho nên nàng không cần nói thêm một câu nào, Thẩm Cửu Lưu cùng những người khác, tất cả những không hiểu và nghi hoặc đều sẽ dựa theo ý nàng muốn biểu đạt, suy nghĩ theo hướng đó, sau đó che giấu hoàn toàn mục đích thực sự của nàng, tìm cho nàng một lời giải thích hợp lý, không cần nàng tốn thêm nước bọt, cũng sẽ không để nàng bại lộ thêm gì.
Dung Nhàn cụp mắt xuống, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, thế gian này vốn không có tường nào kín gió, cũng không có ai thập toàn thập mỹ. Làm việc gì cũng sẽ để lộ dấu vết, mà Dung đại phu đáng yêu hoàn mỹ kia sao có thể tồn tại trên thế giới này, đó chẳng qua chỉ là nhân vật hư cấu thôi.
Vậy nên, chi bằng ngay từ đầu cứ để nàng tự làm rõ, cũng khiến người khác dễ tiếp nh·ậ·n hơn chút.
Về phần người khác có dễ tiếp nh·ậ·n hơn hay không, nhìn vẻ mặt đau khổ muốn c·h·ế·t của Thẩm Cửu Lưu là biết.
Dung Nhàn mấp máy môi, hỏi thẳng: "Cửu Lưu không vui vì ta không rủ ngươi cùng nhau báo t·h·ù sao?"
Khóe miệng Tự Trăn giật một cái, lẩm bẩm một tiếng, đồ con nít ranh này, vội vàng tiến lên trước nhỏ giọng nói: "...Ngươi đừng nói gì nữa."
Không thấy mặt Thẩm Cửu Lưu không biểu cảm rồi à, chọc tức người ta ra làm sao bây giờ?!
Thẩm Cửu Lưu thở dài, mọi cảm xúc đều biến mất trong vẻ mặt lạnh lùng kia.
Hắn lạnh giọng nói: "Tiểu Nhàn, ta hy vọng ngươi hứa với ta, sau này mặc kệ làm gì, đều nói với ta một tiếng."
Ta không muốn trong tình huống không biết gì, để ngươi gánh chịu mọi thứ thay ta.
Không muốn mình ngốc nghếch s·ố·n·g mà không hay biết gì, còn ngươi thì đau khổ giãy dụa trong bóng tối.
Dung Nhàn nghiêm nghị đáp: "Được."
"Xem ra vấn đề nội bộ đã giải quyết." Tự Văn Ninh lén liếc nhìn Dung Nhàn nói.
Việc nàng không chút lưu tình vạch trần Dung Nhàn lúc nãy, không phải là muốn chia rẽ hai người, mà là không muốn giữa hai người có khúc mắc.
Có chuyện gì thì cứ giải t·h·í·c·h rõ ràng trước mặt, như vậy tình cảm mới bền lâu được.
Tự Trăn bực bội đứng sang một bên, nhìn Thẩm Cửu Lưu với ánh mắt không mấy thiện cảm, chuông báo động trong lòng không ngừng reo vang.
Hắn mới vừa nhận lại con gái mà đã có nguy cơ bị dã nam nhân cuỗm đi mất!
Phần lớn vấn đề của Thẩm Cửu Lưu đã được giải quyết, bây giờ chỉ còn lại một điểm cuối cùng, cũng là quan trọng nhất.
Ánh mắt hắn trầm ngâm nhìn Dung Nhàn, không cho nàng nửa điểm t·r·ố·n tránh: "Chuyện ngươi với ma tu là thế nào?"
Dung Nhàn cụp mắt xuống, hàng mi dài nhẹ nhàng r·u·n rẩy, che giấu cảm xúc phức tạp trong đáy mắt.
Nàng hắng giọng, nói một cách tránh nặng tìm nhẹ: "Ma tu đại khái đều nghe ta."
Thẩm Cửu Lưu:??
Thẩm Cửu Lưu:!!
Đầu Thẩm Cửu Lưu bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, không thể tin được nói: "Con kim long đó là ngươi?"
Hắn vốn tưởng Tiểu Nhàn và con kim long kia là quan hệ hợp tác, tuyệt đối không ngờ rằng, đó lại là cùng một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận