Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 505: Lữ quán ( 9 ) (length: 7829)

Thấy Tiết đại lão thực sự bị dọa không nhẹ, Dung Tống Tử lương tâm có một chút xíu đau nhức, dù tốt dù xấu Tiết đại lão vì nàng và đám người Phó viện trưởng kia ở bên ngoài cãi cọ cả ngày.
"Tiết Lương, qua đây." Dung Tống Tử cười tủm tỉm vẫy tay nói.
Tiết Lương nghe thấy tiếng, quay đầu vừa nhìn, phát hiện ba hắn cũng trở về.
Hắn vội vàng từ trên lan can nhảy xuống, động tác lưu loát kia khiến Tiết đại lão kinh hồn bạt vía, mặt mày xanh mét.
"Ba, ba trở về." Tiết Lương như một quả pháo nhỏ lao vào lòng Tiết đại lão.
Sau đó —— bị ba hắn ấn xuống đánh cho một trận.
Tiết Lương: ". . ."
Tiết đại lão không để ý gì, đánh xong con trai liền xách nó đi về nhà.
Lúc này Tiết Lương mới nhận ra là mình dọa ba hắn cho hỏng.
Tiết Lương dừng lại một chút, khôn ngoan đổ vỏ nói: "Ba, là tỷ tỷ sát vách bảo con lên, tỷ ấy bảo trên đó không khí tốt."
Tiết đại lão: Quả nhiên là con bánh chưng lớn gây chuyện!
Lúc này Dung Tống Tử hướng Tần Hạo mặt dày mày dạn bịa chuyện: "Đứa trẻ sát vách thật nghịch, không trèo tường thì leo lan can, còn bảo con nhảy xuống xem ta có đỡ được không. Sao nó không lên t·h·i·ê·n luôn đi!"
Tần Hạo mặc kệ trong lòng tin hay không, ngoài mặt hắn hoàn toàn tin, còn an ủi: "Trẻ con đứa nào mà chẳng thế, không làm phiền ngài chứ?"
Dung Tống Tử cười tủm tỉm tiếp nhận sự quan tâm của hắn, nháy mắt mấy cái hỏi: "Hôm nay đám người sở nghiên cứu còn lôi kéo anh không buông à?"
Vừa nhắc đến việc này Tần Hạo liền đầy mặt giễu cợt nói: "Bọn họ toàn ý nghĩ kỳ quái, cô yên tâm, tôi sẽ không để những người đó làm bậy."
Dung Tống Tử cảm động gật đầu, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng, mây trôi nước chảy nói: "Anh nói nếu Phó viện trưởng kia xảy ra ngoài ý muốn gì đó, có phải sẽ không có nhiều chuyện như vậy không."
Tần Hạo: ". . ."
Tần Hạo hổ khu chấn động, theo bản năng nói: "Không được, sở nghiên cứu có trọng binh trấn giữ, từng lớp phòng tuyến ngăn cản, cô còn chưa đi vào đã bị phát hiện rồi."
Lời này hắn gần như thốt ra, không biết giấu trong lòng bao lâu.
Dung Tống Tử khẽ động thần sắc, phát ra một âm tiết đầy ý vị: "—— à? !"
Tần Hạo lúc này mới giật mình, một chút không cẩn thận bại lộ "lòng lang dạ thú" của mình, hắn ho nhẹ một tiếng, như chưa có gì xảy ra, hỏi: "Ý cô là gì?"
Dung Tống Tử một mặt vô tội nói: "Tôi chẳng qua là ngoài miệng nói về loại khả năng đó thôi, cũng không có ý gì khác."
Dừng một chút, nàng như lơ đãng nói: "Xem ra Hạo Nhi có ý khác."
Tần Hạo: Ha ha.
Dung Tống Tử cảm thấy manh mối này không ổn, đại thái t·ử có thể trong lòng suy nghĩ đối phó Phó viện trưởng cùng đám người, bộ dạng vô kỷ luật vô tổ chức vô pháp vô thiên này, ai biết hắn có nghĩ tới việc đối với thủ trưởng đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ không.
Luôn cảm thấy thế giới này đại thái t·ử lại có dấu hiệu muốn đi chệch hướng, Dung Tống Tử trầm mặc một lát, thăm dò hỏi: "Con nhỏ Nhan Trọng Cẩm kia, quốc gia định xử lý thế nào?"
Ánh mắt Tần Hạo lấp lóe, nói: "Tôi tạm thời phái người theo dõi, đợi nó làm ra chuyện gì hoặc biểu hiện ra khác thường thì báo cho quốc gia, chứ không có chứng cứ, quốc gia cũng không tin."
Dung Tống Tử: Lý do đường hoàng vậy cũng không che giấu được hành vi nguy hiểm của đại thái t·ử muốn tư tàng một "Tiên tri".
Lúc này nàng đã hoàn toàn xác định đại thái t·ử lại muốn gây chuyện.
Dung Tống Tử mặt không biểu tình nhìn đại thái t·ử, đột nhiên hỏi: "Vu giáo sư đem đồ của ta cầm đi đâu rồi?"
"Đồ gì?" Tần Hạo mờ mịt hỏi.
Dung Tống Tử thản nhiên xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay, ngữ điệu bình thản nói: "Đồ tùy táng của ta."
Tần Hạo: ! !
Dung Tống Tử ngữ khí mang theo chút giễu cợt nói: "Sao, các anh định không trả à? Đào nhà tôi, cướp đồ của tôi, giờ đến tôi cũng muốn bắt đi thí nghiệm, chẳng lẽ tôi ngủ một giấc tỉnh dậy, mình đã biến thành của quốc gia rồi sao?"
Tần Hạo im lặng một cách đáng ngờ, ngại nói cho nàng biết, từ lúc cô bị moi ra, cô đã thuộc về quốc gia rồi.
Hắn kiên nhẫn trấn an: "Vu giáo sư bọn họ chỉ là hiếu kỳ về đoạn lịch sử ba trăm năm trước, nên mới lấy đồ của cô đi nghiên cứu. Chờ nghiên cứu xong nhất định sẽ trả lại cô."
Dừng một chút, hắn uyển chuyển nói: "Nhưng mà kẻ ngấm ngầm nhắm vào cô chắc chắn không ít. Cô biết đấy, từ xưa đến nay trường sinh bất t·ử hay sống lại có sức dụ hoặc lớn đến mức nào với nhân loại. Muốn bảo vệ cô, chỉ có quyền lực càng lớn, khiến những kẻ ngấm ngầm kia không dám nhúng tay."
Dung Tống Tử nghe vậy cũng trầm mặc, không phải nàng không nghĩ đến những vấn đề này, mà là nàng không ngờ đại thái t·ử lại mượn cơ hội này kéo nàng lên thuyền giặc.
Dung Tống Tử: Giỏi ghê đại thái t·ử của tôi.
Dung Tống Tử cố ý xuyên tạc ý của hắn, như có điều suy nghĩ nói: "Tôi hiểu ý anh, anh muốn tôi khống chế cả quốc gia, hoặc khôi phục thời kỳ quân chủ chuyên chế độc tài ba trăm năm trước. Để tôi nghĩ đã, tôi cần liệt kê một chương trình ra."
Da mặt Tần Hạo co lại, mặt đơ nói: "Cho tôi nhắc nhở một chút, cô ở thế giới này là dân đen, hơn nữa còn cách ba trăm năm, chấp chính là không thể nào."
Hắn nhìn Dung Tống Tử nhíu mày, tiếp tục dội nước lạnh: "Giờ là xã hội người người bình đẳng, phục hồi phong kiến là tự tìm đường c·h·ế·t."
Dung Tống Tử hứng thú nói: "Thật ra làm chủ tịch cũng được đấy chứ."
Khóe miệng Tần Hạo nhếch lên một độ cong nhỏ, nói: "Tôi cũng thấy làm chủ tịch được, nếu cô có thể. . ." Phối hợp tôi thì dễ dàng hơn nhiều.
Phía sau chưa nói ra miệng, đã bị Dung Tống Tử cắt ngang: "Đã anh cũng thấy làm chủ tịch tốt, thì phải cố gắng phối hợp tôi. Chờ tôi làm chủ tịch, không thiếu phần anh đâu."
Tần Hạo: ! !
Tần Hạo khó nhọc nói: "Chẳng lẽ ngài không muốn làm thái hậu sao? Tôi là con ngài, chờ tôi làm chủ tịch, ngài cũng như thái hậu, tôn quý vô cùng."
Dung Nhàn trong lòng giận mắng: Bất hiếu t·ử! Thật coi nàng là lão cổ đổng không hiểu gì sao? !
Đại thái t·ử tìm mọi cách muốn lôi nàng lên thuyền giặc, vì hắn xuất lực.
Kết quả lại báo cho nàng sau khi con hắn lên ngôi thành c·ô·ng, nàng sẽ bị sung quân đi dưỡng lão, sớm muộn cũng tang tâm b·ệ·n·h c·u·ồ·n·g.
Dung Nhàn mở mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi để dành cho tự mình nhi dưỡng lão đi."
Ý nghĩ này của đại thái t·ử tuyệt đối không thể mang đến Trung Thiên giới.
Tần Hạo bất đắc dĩ, thôi, không nói được thì lần sau cố gắng vậy.
Hắn thức thời chuyển chủ đề: "Cô ở đây quen không?"
Dung Tống Tử lười biếng nói: "Cũng được. Anh từ ngày mai đem đồ vật Vu giáo sư nghiên cứu xong cùng cái quan tài đồng kia trả lại cho tôi ở mộ địa."
Tần Hạo kinh ngạc: "Vì sao?"
Dung Tống Tử nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, nói: "Vì tôi luôn muốn trở về."
Trở về, trở về?
Trở về mộ công chúa? !
Tần Hạo suýt chút sặc nước bọt, hắn vội hỏi: "Chẳng phải cô sống rồi sao? Hơn nữa cô ở ngoài này tốt đẹp, về mộ công chúa làm gì? Làm t·h·i thể à?"
Dung Tống Tử ánh mắt chân thành nói: "Tôi vốn là t·h·i thể, nên về nơi tôi nên về. Thế giới này là nơi người dương sống, tôi ở lại không thích hợp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận