Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 547: Bi tráng (length: 7944)

Dung Họa thấy đại thái tử còn đứng tại chỗ không có ý định trở về bản thể, đưa tay nâng lên, một dây leo mềm mại rơi vào tay nàng.
Nàng xoay tay lại liền dùng dây leo trói chặt đại thái tử, trong ánh mắt kinh ngạc của đại thái tử, đem hồn thể của hắn đặt vào trong bản thể.
Dung Hạo vừa mới về đến bản thể, mộc linh khí xung quanh liền rung động kịch liệt.
Ngay sau đó, mộc linh khí tách ra, một đạo canh kim chi khí từ trong không gian kim linh nhanh chóng chạy tới, thẳng tắp hướng vào thể nội của Dung Hạo.
Dung Họa đứng ở một bên không hề động đậy, nhìn canh kim chi khí kia rơi vào đan điền của Dung Hạo, hình thành phôi thai hình kiếm, lông mày nàng chau lên cao.
Nàng lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ đây là kế hoạch đã định trước của Kiếm Đế trước khi vẫn lạc?"
Lập tức, ánh mắt nàng rơi vào người Dung Hạo vừa mở mắt, nói: "Nếu tỉnh rồi, thì đi theo ta."
Nàng giơ tay lên, Dung Hạo không bị khống chế bay tới bên cạnh Dung Họa, lúc này mới rơi xuống mặt đất.
Dung Họa nắm tay hắn, nói: "Mẫu hoàng và phụ hậu đều ở đây, đừng sợ."
Một đạo quang mang bao phủ lên thân thể hai người, quang mang chợt lóe, hai người biến mất ngay lập tức trong giới châu.
Bên ngoài, Nữ Đế đang bưng trà chờ đợi đại thái tử Dung quốc, bất ngờ không kịp đề phòng, hai đứa trẻ đã đứng trước mặt nàng.
Nữ Đế suýt chút nữa phun ngụm trà ra ngoài, nàng chỉ vào hai đứa trẻ, kinh ngạc nói: "Khụ khụ khụ, Húc Đế, đây là con nhà ngươi?"
Dung Nhàn buông lược xuống, chậm rãi sửa sang lại ống tay áo, thong thả nói: "Không là hài tử thì còn có thể là người lớn chắc."
Nữ Đế: "... Không phải, ta hỏi là đứa bé này là con nhà ngươi?"
Dung Nhàn đứng lên đi đến trước mặt hai đứa trẻ, từ trên cao nhìn xuống đại thái tử đang giật giật khóe miệng, đáy mắt thoáng qua một tia trêu tức.
Dung Họa cung kính thi lễ, giòn tan nói: "Nhi thần tham kiến mẫu hoàng."
Dung Nhàn khẽ đáp một tiếng, hướng Hạo ba tuổi nói: "Thấy mẫu hoàng còn không hành lễ? Lễ nghi của ngươi đâu?"
Dung Hạo: Chắc chắn rồi, đây là thân mẫu nữ không sai, ngay cả cách nói chuyện muốn ăn đòn cũng giống nhau.
Dung Hạo cúi người hành lễ, ra dáng ra hình nói: "Nhi thần tham kiến mẫu hoàng."
Lời vừa dứt, biểu tình của Dung Hạo có chút vặn vẹo.
Cái giọng nói non nớt, nãi thanh nãi khí này lại là của hắn!
Dung Nhàn khẽ cười một tiếng, chỉ vào thanh niên huyền bào bên cạnh, nói: "Đó là phụ hậu của các ngươi, qua chào hỏi đi."
Dung Họa rất thẳng thắn xoay người, hướng Đồng Chu nói: "Nhi thần bái kiến phụ hậu."
Đồng Chu khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào người Dung Hạo.
Dung Hạo nhìn người đàn ông trước mặt, hắn trải qua nhiều tiểu thế giới như vậy, lần đầu tiên gặp người có khí tràng cường đại, khí chất thuộc hàng phượng mao lân giác như vậy.
Bị người đàn ông này nhìn chằm chằm, Dung Hạo chỉ có một ý nghĩ: Nhỏ bé, đáng thương, lại bất lực.
Đồng Chu đặt chén trà xuống, đáy chén chạm vào mặt bàn gỗ phát ra tiếng vang trầm nặng, làm đứa trẻ đang thất thần tỉnh lại.
Đồng Chu thản nhiên nói: "Hạo Nhi, lễ nghi của ngươi đâu?"
Dung Hạo không nhịn được muốn trợn trắng mắt, quả nhiên không hổ là người một nhà, cách nói chuyện giống nhau như đúc.
Nhưng Dung Hạo có thể cảm nhận được sự thân thiết của người trước mặt, hắn ngoan ngoãn hành lễ nói: "Nhi thần bái kiến phụ hậu."
Đồng Chu gật đầu, lần đầu tiên nói nhiều lời như vậy: "Ngươi còn một vị đệ đệ, tên Dương, về sau các ngươi sẽ gặp."
Dung Hạo trong lòng đã nhận mệnh, hắn thành thật gật đầu, nói: "Nhi thần ghi nhớ."
Lúc này, Dung Nhàn mới chậm rãi mở miệng, nàng dùng ngữ khí gần như ngâm vịnh mà nói hươu nói vượn: "Quốc lực Dung quốc nhỏ yếu, tứ phía đều là đ·ị·c·h, hiện giờ lại còn khai chiến toàn diện với Bắc Triệu. Gian tế t·h·í·c·h kh·á·c·h trong nước tầng tầng lớp lớp, bách tính nghèo đến mức không có áo tr·ê·n người để mặc, ăn không đủ no, tùy tiện người nước khác nào cũng có thể k·h·i· d·ễ một chút, ngày quốc p·h·á tan đang ở ngay trước mắt."
Ỷ Trúc và Nữ Đế lập tức nghiêng đầu nhìn Dung Nhàn, thần sắc cổ quái.
Nếu các nàng nhớ không lầm, Tây Giang quốc bị Đông Tấn cản lại, Bắc Triệu thì bị Dung quốc đè đầu đ·á·n·h.
Thêm vào đó, cả Bộ Châu này đều biết Húc Đế là một kẻ đ·i·ê·n, người ta nhìn thấy người Dung quốc đều phải đi vòng qua, ai dám k·h·i· d·ễ chứ.
Nhưng thấy Dung Nhàn mặt mày nghiêm trang, miệng lưỡi dẻo quẹo, mí mắt hai người giật giật, lại không mở miệng vạch trần.
Dung Hạo vô cùng nghiêm túc lắng nghe, từ rất lâu trước kia hắn đã nghe mẫu hoàng nói một lần, không ngờ Dung quốc lại nguy nan đến mức này.
Nếu mẫu hoàng đã không cần, vậy thì để hắn lên thay.
Có hắn ở đây, tuyệt đối không thể để Dung quốc bị người k·h·i· d·ễ đến mức này.
Dung Hạo vẻ mặt thành thật nói: "Mẫu hoàng, nhi thần xin đi trước vào quân đội kháng đ·ị·c·h."
Phản ứng đầu tiên của Dung Nhàn là thằng nhãi này định nắm binh quyền trong tay để tạo phản hả.
Cảm giác được ngai vàng sắp lung lay, Dung Nhàn làm bộ không nghe thấy hắn nói gì, trên mặt lộ ra một nụ cười giả mù sa mưa, một mặt thổn thức tiếp tục nói: "Cho nên trẫm đã đem con giao cho Nữ Đế Đông Tấn nuôi dưỡng."
Dứt lời, nàng nhếch cằm lên, nói: "Vị bên cạnh con đây là Nữ Đế Đông Tấn, qua chào hỏi đi."
Dung Hạo: Thật x·i·n· l·ỗ·i gió lớn quá, ngài nói gì con nghe không rõ.
Dung Hạo cự tuyệt tiếp nh·ậ·n tin tức vừa trở về thực tại đã bị đưa đi ăn nhờ ở đậu! !
"Hạo Nhi, mẫu hoàng cũng không nỡ con." Dung Nhàn giả vờ giả vịt kéo tay áo lau lau giọt nước mắt không hề tồn tại.
Nàng tha t·h·iết dặn dò: "Nhưng con ở Đông Tấn sẽ an toàn s·ố·n·g sót, con phải s·ố·n·g sót thật tốt, chờ con lớn lên..." Lại tính đến chuyện ngai vàng!
Dung Hạo không biết rõ tình hình, còn tưởng rằng ý của mẫu hoàng là chờ hắn lớn lên rồi sẽ vì nàng báo t·h·ù.
Bị l·ừ·a d·ố·i đến què Hạo ba tuổi lập tức đỏ vành mắt, thì ra Dung quốc đã ch·ố·n·g đỡ không n·ổi nữa sao?
Thảo nào mẫu hoàng cứ luôn nhốt hắn trong tiểu thế giới.
Tuy rằng ở hiện thực, thời gian hắn ở cùng mẫu hoàng không dài, nhưng hắn vẫn nhớ đến những ngày ở chung trong hai tiểu thế giới kia, những kỷ niệm dù là nhỏ nhặt nhất, hắn cũng không hề quên.
Dung Hạo nắm chặt nắm tay nhỏ, hỏi: "Mẫu hoàng không thể cùng con đi sao?"
Dung Nhàn nghĩa chính ngôn từ nói: "Trẫm là Hoàng Đế Dung quốc, phải cùng Dung quốc cùng tồn vong."
Chà, nghe cũng khá là vần điệu đấy.
Dung Hạo biết không khuyên được Dung Nhàn, hắn từng làm đế vương, biết đế vương đều có kiêu ngạo của riêng mình.
Hắn trực tiếp q·u·ỳ xuống đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ trầm trọng nói: "Nhi thần bái biệt mẫu hoàng."
Hắn hơi nghiêng người, hướng Đồng Chu nói: "Bái biệt phụ hậu."
Dung Nhàn hơi cúi người, khóe môi nở một nụ cười ôn hòa như gió xuân, nói: "Đứng lên đi, trẫm biết con là đứa trẻ ngoan."
Nàng dắt Dung Hạo đi tới bên cạnh Nữ Đế, khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lại vô lực nói: "Trẫm giao Hạo Nhi cho ngươi, chăm sóc tốt nó."
Nữ Đế thần sắc chân thành nói: "Húc Đế yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ cẩn t·h·ậ·n đại thái tử."
Dứt lời, da mặt Nữ Đế co quắp lại.
Rõ ràng là Húc Đế không muốn nuôi con nên mới ném đứa bé cho nàng, nhưng sao khung cảnh này lại giống như lâm chung ủy thác vậy, không hiểu sao lại có cảm giác bi tráng thê t·h·ả·m thế này.
Nữ Đế: "..."
Thần sắc của Ỷ Trúc không có nửa điểm biến hóa, nàng đã quen với việc bệ hạ thỉnh thoảng lại làm trò.
Dung Hạo có vẻ hơi sợ người lạ, thấy Nữ Đế nhìn mình, hắn lập tức nở một nụ cười tươi, nói: "Bệ hạ."
Thần sắc của Nữ Đế dịu đi, nói: "Không cần lo lắng, đến Đông Tấn cứ coi như ở nhà mình."
Dung Hạo gật gật đầu, ngoan ngoãn làm trái tim người khác mềm nhũn.
Dung Nhàn thở phào một hơi dài, cuối cùng cũng tống được cục bột nhỏ đi rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận