Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 122: Khóc đi (length: 7857)

Dung Nhàn nghiêng đầu cười một tiếng, sưởi ấm tim phổi: "Ngươi không hề có lỗi với ta. Cửu Lưu, ta cho ngươi biết những điều này cũng không phải muốn ngươi nhớ ra cái gì, mà là muốn ngươi biết, ngươi còn nhỏ khi sống rất vui vẻ, mỗi người trong tộc đều rất yêu ngươi, mặc dù hiện tại bọn hắn đã không còn ở đây, nhưng ngươi vẫn như cũ được yêu thương."
Thẩm Cửu Lưu nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác chua xót.
Nguyên lai hắn từng hạnh phúc, nguyên lai vẫn luôn có người t·h·í·c·h hắn, nhưng hắn lại chẳng nhớ gì cả.
Hắn ngẩng đầu lên, làm nước mắt đ·ả·o ngược trở lại, đây là một việc đáng mừng, không nên rơi lệ.
"Ngươi muốn bắt đầu k·h·ó·c sao?" Dung Nhàn đổi giọng, đột ngột hỏi.
Thẩm Cửu Lưu vành mắt đỏ hoe, thân thể c·ứ·n·g đờ.
Dung Nhàn giả vờ giả vịt k·é·o tay áo che mặt, quan tâm nói: "Nếu ngươi thật k·h·ó·c, ta sẽ làm bộ không thấy."
Thẩm Cửu Lưu: ". . . Ngươi có thể không cần nói ra."
Dung Nhàn buông ống tay áo, liếc hắn một cái, nghiêm túc nói: "Ta vẫn luôn là người ăn ngay nói thật."
Khóe mặt Thẩm Cửu Lưu giật một cái, cái cảm xúc bi thương vừa rồi trỗi dậy trong đáy lòng nháy mắt biến m·ấ·t, ẩn ẩn có một loại cảm giác bất lực dâng lên: "Tiểu Nhàn, đâu phải ai cũng yê·u t·h·í·c·h nghe lời nói thật như ngươi vậy."
Chuyên vạch trần nỗi đau của người khác, ngươi sẽ bị đ·á·n·h, biết chưa?
Dung Nhàn trầm ngâm, thử dò xét nói: "Ta sẽ nhìn ngươi k·h·ó·c."
Thẩm Cửu Lưu: ! !
Đây là vấn đề k·h·ó·c hay không sao? Vì sao Tiểu Nhàn cứ bắt không được trọng điểm.
Dung Nhàn không để ý Thẩm Cửu Lưu p·h·át đ·i·ê·n, nàng nhíu mày ngước mắt, nhìn hốc mắt phiếm hồng của Thẩm Cửu Lưu với ánh mắt đầy ẩn ý: "Vậy, khi nào thì ngươi bắt đầu k·h·ó·c?"
Thẩm Cửu Lưu trầm mặc hồi lâu, c·ứ·n·g nhắc chuyển chủ đề: "Tiểu Nhàn, ta vẫn chưa nhớ lại được gì cả, ngươi lại kể cho ta nghe một chút về chuyện ở đây đi."
Dung Nhàn nhìn hắn với vẻ thâm trầm, biết điều bỏ qua chủ đề, tiếp tục nói: "Bên cạnh luyện võ trường có một gian dược phòng, hễ ai b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g đều sẽ đến dược phòng, Thải Y cô cô là người xem b·ệ·n·h ở dược phòng, cái hòm t·h·u·ố·c của ta cũng là Thải Y cô cô tặng. Lúc nhỏ bọn trẻ trong tộc đều sợ cô ấy, vì cô ấy hay kê đơn t·h·u·ố·c đắng ngắt cho trẻ con bị b·ệ·n·h. Nhưng Cửu Lưu dũng cảm lắm, không hề sợ cô ấy."
Đi tới chỗ ngoặt, nụ cười tr·ê·n mặt Dung Nhàn biến m·ấ·t.
Nàng liếc nhìn t·h·i thể thất khiếu đổ m·á·u của lão phụ nhân trên mặt đất, thở dài: "Đây là lối vào luyện võ trường, dù ta đã hết sức ngăn người quấy rầy tộc trưởng, nhưng vẫn có người không mời mà đến."
Nghe được những lời này, ánh mắt Thẩm Cửu Lưu lướt qua t·ử t·h·i trên mặt đất, tâm tình có chút nặng nề.
"Tiểu Nhàn, đây không phải lỗi của ngươi." Thẩm Cửu Lưu an ủi.
Dung Nhàn kinh ngạc nhìn hắn, lý trực khí tráng nói: "Việc này vốn dĩ không phải lỗi của ta."
Thẩm Cửu Lưu đỏ mặt vì x·ấ·u hổ, khục, bày tỏ sai cảm xúc rồi.
Dung Nhàn mỉm cười: "Cửu Lưu, ngươi nên đi thắp cho tộc trưởng một nén nhang."
Thần sắc Thẩm Cửu Lưu trở nên trầm ngưng, hắn bước vào luyện võ trường, nơi này không hề sáng sủa rộng rãi như hắn tưởng tượng, n·g·ư·ợ·c lại là từng ngôi mộ lạnh lẽo.
Dù nơi này có đủ loại hoa, vẫn không thay đổi được sự thật rằng nơi này đã biến thành một nghĩa địa.
Có lẽ là vì khung cảnh Dung Nhàn miêu tả quá đỗi tốt đẹp, có lẽ vì nơi sâu thẳm trong đáy lòng Thẩm Cửu Lưu vẫn còn lưu lại tình cảm, sự chênh lệch quá lớn khiến hắn không dám tin mà lùi lại hai bước khi nhìn thấy nghĩa địa này.
Hắn ôm n·g·ự·c, sắc mặt tái nhợt. Rõ ràng nguyền rủa đã hết, nhưng lúc này hắn lại hết lần này đến lần khác cảm thấy tim mình như bị đ·a·o c·ắ·t.
Từng ngôi mộ tựa như từng chuôi lợi k·i·ế·m, đ·â·m thẳng vào tim hắn, đau đến mức hắn không thở được.
Hắn lướt qua Dung Nhàn rồi bước về phía những ngôi mộ, mỗi bước đi đều rất nặng nề, chậm chạp, như thể mỗi bước đều rơi đúng vào nơi nó nên đến vậy.
Sau khi xem qua một loạt bia mộ, Thẩm Cửu Lưu bản năng đi tới ngôi mộ phía trước nhất.
Ngón tay xoa lên từng chữ trên bia mộ —— Mộ của tộc trưởng Úc Thanh!
Đây là phụ thân hắn!
Ý nghĩ này bỗng nhiên trào dâng trong lòng Thẩm Cửu Lưu, hắn hướng tấm bia đá lạnh lẽo q·u·ỳ xuống.
"Cha." Hắn khẽ gọi, cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí như thể sợ đánh thức vong linh.
Trong lúc hoảng hốt, hắn dường như thấy người đàn ông với ánh mắt từ ái nói với hắn: "Cha không sao, nên Tu Nhi nhất định phải tự bảo vệ mình, như vậy cha mới có thể tìm được con."
"Cha." Thẩm Cửu Lưu thần sắc bi thương.
Ngài bảo ta phải tự bảo vệ mình để ngài có thể tìm thấy ta, ta đã tự bảo vệ mình, nhưng cha đã thất hứa, ngài đã không tìm ta, ngài l·ừ·a gạt ta.
"Cha." Giọng Thẩm Cửu Lưu nghẹn ngào.
Ngài biết không? Con đã quên hết mọi chuyện, không nhớ ngài, không nhớ Tiểu Nhàn, không nhớ Thải Y... Nếu không phải ký ức vừa rồi chợt ùa về, con còn không nhớ nổi tướng mạo của ngài nữa.
Thấy vẻ mặt thất lạc bi thương của Thẩm Cửu Lưu khi q·u·ỳ trước bia mộ, Dung Nhàn bước tới, nhìn mặt trời sắp lặn, nàng nói với giọng điệu nhẹ nhàng không trọng lượng: "Cửu Lưu, tộc trưởng và những người khác đã chờ ngươi mười ba năm, hôm nay cũng là ngày giỗ của họ. Ngươi có thể trở về vào hôm nay, họ chắc chắn sẽ rất vui."
Nàng nói: "Nơi này là nhà của ngươi, là cội nguồn của ngươi. Dù sau này ngươi có thành tựu thế nào, đi bao xa, cũng hãy trở về thăm một chút."
Thẩm Cửu Lưu trịnh trọng đáp: "Con sẽ."
Dung Nhàn cong cong khóe môi, bỗng nói: "Ngươi còn nhớ đường không?"
Vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Cửu Lưu khựng lại, hắn thật sự không nhớ đường, hắn đã tìm bản đồ do sư tôn đưa cho rất lâu, cuối cùng vẫn phải hỏi đường một tu sĩ tình cờ gặp mới tìm được khe suối có cầu đá.
Vừa thấy vẻ mặt của hắn, Dung Nhàn liền hiểu ra, nàng thở dài, vẻ mặt ôn nhu như trăng trong nước, hoa trong gương lộ vẻ lo lắng nhàn nhạt: "Thì ra Cửu Lưu không nhớ đường, nếu ngươi đi lạc một mình, phải làm sao bây giờ."
Thẩm Cửu Lưu ngơ ngác nói: "Ta sẽ không."
Dung Nhàn trưng ra vẻ mặt #ngươi thật là bướng bỉnh#, bất đắc dĩ nói: "Đừng mạnh miệng."
Thẩm Cửu Lưu khó khăn giải t·h·í·c·h: ". . . Ta không có. Ta khá xa lạ với nơi này nên mới không tìm được đường, ta sẽ không lạc đường ở những nơi khác."
Dung Nhàn không tin, nàng không trêu Thẩm Cửu Lưu nữa, cảm nhận được mối liên hệ mờ hồ giữa mình và Thẩm Cửu Lưu, chớp chớp mắt hỏi: "Hai con búp bê của ta đâu?"
Thẩm Cửu Lưu ngẩn ra, theo ánh mắt của Dung Nhàn nhìn xuống cổ mình, lúc này hắn mới nhớ ra là mình đang mang theo hai con búp bê nhỏ trong hầu bao.
Thẩm Cửu Lưu vội vàng nhẹ nhàng lấy búp bê ra khỏi hầu bao, nghiêm túc nói: "Ta bảo vệ chúng rất cẩn thận, không hề bị tổn hại gì."
Dung Nhàn cúi người, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng s·ờ hai con búp bê làm từ dược thạch, lập tức cảm ứng được c·ấ·m chế được thiết lập từ mười ba năm trước vẫn còn nguyên vẹn bên trong.
Nhưng khi nàng nh·ậ·n thấy hai giọt tinh huyết bị c·ấ·m chế khóa lại, nàng cau mày.
Chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy hai giọt tinh huyết này sẽ có tác dụng rất lớn trong tương lai.
Hiện tại nàng không có nghiệp lực, lại được c·ô·ng đức che chở, nên cảm ứng vừa rồi hẳn không phải là chuyện x·ấ·u.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dung Nhàn không để lộ dấu vết mà rót một luồng sinh cơ vào bên trong búp bê dược thạch, đồng thời tăng cường c·ấ·m chế bảo vệ búp bê.
Hàng loạt ý nghĩ và hành động này chỉ diễn ra trong chớp mắt, vẻ mặt Dung Nhàn vẫn bình tĩnh tự nhiên, không hề để lộ sơ hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận