Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 104: Không xứng (length: 8203)

Lục Viễn ngẫm nghĩ, trả lời: "Đại khái là biết chút ít."
Dung Nhàn mặc dù tu vi thấp, nhưng người vẫn rất thông minh.
Lệnh Quân Tòng chớp chớp mắt, không hỏi gì thêm.
Trên núi lác đác vẫn có người chạy đến, thấy xung quanh đã bị tu sĩ có quyền thế chiếm lĩnh, bọn họ cũng không dám lắm miệng, đều tìm chỗ thích hợp dừng lại.
Mặt trời lặn về tây, trong thôn xóm nhỏ một làn khói bếp bốc lên.
Thấy làn khói bếp này, đám tu sĩ đều theo bản năng cảnh giác.
Khói xanh lượn lờ bốc thẳng lên trời, sau đó bị gió thổi tan, lúc này những người từng nghe qua thủ đoạn của Dung Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức bọn họ thầm cười nhạo chính mình, chỉ là một phàm nhân nấu cơm thôi, bọn họ cảnh giác vậy đúng là chuyện bé xé ra to.
Mãi cho đến khi trời sắc hoàn toàn tối đen, cũng không có bất kỳ dị thường nào phát sinh, những tu sĩ tâm tính cẩn thận cũng buông lỏng.
Trong phòng, Dung Nhàn ăn uống qua loa xong, trực tiếp thổi tắt nến lên giường giả bộ ngủ.
Hiện giờ nàng nguy cơ tứ phía, không thể vô tư mà ngủ được.
Nàng ngồi xếp bằng, trước mặt nổi lơ lửng hai hạt châu.
Theo linh lực điều động, quanh thân Dung Nhàn khi thì hơi nước tràn ngập, khi thì màu xanh biếc dạt dào, nhưng những khí tức này hoàn toàn bị khóa chặt trong phòng Dung Nhàn, không có nửa điểm ba động truyền ra bên ngoài.
Lục Viễn và Lệnh Quân Tòng thấy nến trong phòng tắt, hai người thoắt một cái, tìm một cây đại thụ rồi leo lên. Ánh mắt họ sáng ngời có thần, hoàn toàn không có chút buồn ngủ.
Mấy ngày nay có vô số tu sĩ chạy đến vì Dung Nhàn, ai biết buổi tối có người tập kích hay không, thời điểm quan trọng như vậy họ vẫn là bảo vệ người cho tốt.
Bất kể mục đích theo dõi Dung Nhàn là gì, những ngày này xem những gì Dung Nhàn làm, họ đều đánh tận đáy lòng bội phục.
Giờ phút này bảo hộ, đều phát ra từ nội tâm.
Nhưng theo bóng đêm sâu thẳm, Lục Viễn và Lệnh Quân Tòng đang ngồi trên cây thế nhưng quỷ dị không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Lúc này, mấy đạo nhân ảnh từ bốn phương tám hướng mà đến, mục tiêu minh xác phóng tới phòng của Dung Nhàn.
Trong phòng, ánh dạ minh châu bỗng nhiên bao phủ cả gian phòng, một cây ngân châm đâm rách giấy cửa sổ, đem ý đồ xông vào phòng khách không mời mà đến khu trục.
Lục Viễn và Lệnh Quân Tòng đột nhiên mở mắt, vội vàng lấy ra giải độc đan nhét vào miệng, bất tri bất giác trúng chiêu suýt ngủ thiếp đi, việc này khiến sắc mặt họ hết sức khó coi.
Cảm nhận được cơn buồn ngủ trong đầu biến mất, họ vừa chuẩn bị nhảy xuống cây thì Dung Nhàn đã mặc quần áo xong, vén tóc đánh mở cửa bước ra.
Thần sắc nàng có vẻ xấu hổ, giọng nói ôn nhu hiếm thấy nhuốm một tia lạnh lùng: "Đêm hôm khuya khoắt mạnh mẽ xông vào khuê phòng nữ tử, chư vị hảo giáo dưỡng."
Trong bóng tối, nhóm tu sĩ mặt có chút thẹn, đều nột nột không nói.
Bọn họ vì tu luyện g·i·ế·t người đoạt bảo tranh cơ duyên, khi nào để ý chuyện nam nữ. Phàm là trở ngại, không phân biệt nam nữ trực tiếp g·i·ế·t là xong. Nhưng nữ tử trước mặt là một phàm nhân bình thường, cẩn thủ giáo điều phàm nhân, khiến họ không chỗ hạ thủ.
Nếu thật là đám ma môn kia thì ngược lại tốt, đám người kia không biết xấu hổ, thủ đoạn tàn nhẫn, trực tiếp động thủ ngược lại gọn gàng.
Nhưng họ tự xưng là danh môn chính tông, sao có thể làm ra chuyện như vậy.
Trong lúc nhất thời, tràng diện có chút xấu hổ, Đại thụ bên tr·ê·n, Lệnh Quân Tòng ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đầu gỗ, cái kia, ta thương lượng với ngươi việc này."
Trong bóng tối không có nửa điểm thanh âm, "nhỏ giọng" của Lệnh Quân Tòng có chút dễ thấy.
Lục Viễn vội che miệng hắn, mắt nhìn về phía Dung Nhàn.
Dung Nhàn dường như không phát hiện ra họ, nàng nhón mũi chân, người đã bay đến cây phía trước phòng.
Nàng vươn tay, trong lòng bàn tay một đám nghiệp hỏa màu đỏ bắt đầu cháy rừng rực.
Dung Nhàn lật tay lấy ra một đóa hoa đặt lên lửa đốt, hương khí nhàn nhạt cấp tốc tràn ngập cả thôn trang.
"Không tốt, nín thở." Nghe hương khí quỷ dị này, có người nhanh chóng phản ứng lại, vội nhắc nhở mọi người.
Đáng tiếc vừa nói xong câu này, người kia bịch một tiếng ngã xuống đất.
Tiếng này như mở ra cơ quan gì đó, tiếng động liên tục.
Đến khi đóa hoa này đốt xong, tất cả tu sĩ xông vào đều hôn mê.
Dung Nhàn hạ dược xưa nay không đơn giản là nín thở có thể tránh thoát, nó bám dính trong không khí và linh khí, chỉ cần làn da họ bại lộ ra ngoài, hoặc giả họ hấp thu linh khí, như vậy họ thế nào cũng không tránh thoát được.
Hương khí chậm rãi tan đi, ngọn lửa trong lòng bàn tay Dung Nhàn biến mất.
Ngay lúc này, một thanh lợi k·i·ế·m mang theo lệ phong nhanh chóng đâm về phía Dung Nhàn.
Dung Nhàn dường như không kịp phản ứng, dưới chân lảo đảo, ngã xuống khỏi cây.
Ngay lúc nguy cấp này, một đôi tay hữu lực ôm chặt lấy nàng, hai người hoàn hảo không tổn hao gì rơi xuống mặt đất.
"Dung đại phu, đã ổn thỏa?" Thanh âm lười biếng trong bóng đêm đặc biệt rõ ràng.
Dung Nhàn hoàn hồn, lập tức từ trong lồng ngực hắn lui ra, nàng ôn nhu nói: "Đa tạ."
Đôi mắt phượng trong trẻo rơi vào người tập kích nàng, đợi thấy rõ ràng tiêu chí trên quần áo người kia, nàng sầm mặt, người Dịch Thủy các!
Ngàn năm trước nàng đã hủy đạo thống của Dịch Thủy các, không ngờ hôm nay lại xuất hiện, còn bắt được sơ hở đánh lén nàng.
Giống như ngàn năm trước, phẩm hạnh bỉ ổi của những người này khiến người buồn nôn.
Đây là ỷ vào "Tức Tâm tôn chủ" c·h·ế·t, yêu ma quỷ quái đều xuất hiện tác quái rồi.
Dung Nhàn rũ mắt nhìn người kia, mặt không biểu tình, không nhìn ra chút hỉ nộ: "Ngươi muốn kiếm đế tinh huyết?"
Tu sĩ Dịch Thủy các lạnh lùng nói: "Ta chỉ cần ngươi."
Trên người Dung Nhàn có tin tức về Tức Tâm tôn chủ, chỉ cần bắt được Dung Nhàn, họ có thể hoàn toàn chủ nộp lên đại nhiệm vụ, tìm được tung tích thần khí.
Trên mặt Dung Nhàn thoáng qua một tia kinh ngạc, do dự một lát, tựa như đã hạ quyết tâm, cự tuyệt há miệng liền ra: "Không được, ta không yêu thích ngươi."
Tu sĩ Dịch Thủy các: Hả?
Dung Nhàn dường như cảm thấy người trước mặt bị mình cự tuyệt làm tổn thương, nàng trầm ngâm, quyết định nên quyết đoán khi cần thiết.
Vì thế nàng nói: "Không phải ngươi không tốt, mà là ta không tốt, ngươi không xứng với ta."
Câu này chém đinh chặt sắt, khiến Lục Viễn mấy người không khỏi ghé mắt.
Tu sĩ Dịch Thủy các một mặt mộng bức, từ từ, ngươi đang nói cái gì?
Dung Nhàn thấy người này chỉ giữ im lặng, dường như không tiếp nhận được đáp án này.
Nàng vẻ mặt "thật là bó tay" bất đắc dĩ nói: "Sao ngươi có thể cố chấp như vậy, thiên hạ bất an, lấy gì thành gia."
Tu sĩ Dịch Thủy các: "Không, ta không có, ta không phải..."
Nàng vẻ mặt không đồng ý nói: "Hiện giờ đang gặp quần ma loạn lạc, thiên hạ đại loạn, ngươi có tu vi cao như vậy, không đi tạo phúc thiên hạ thương sinh, lại một lòng chỉ nghĩ nhi nữ tư tình, đây là ngươi đang lãng phí thiên phú và thực lực thượng thiên ban cho ngươi."
Tu sĩ Dịch Thủy các: !!
Tu sĩ Dịch Thủy các chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, vì sao hắn chỉ nói một câu, trong miệng Dung Nhàn lại lên cao đến độ không nhìn thiên hạ thương sinh?
Hảo như chính mình làm chuyện người người oán trách, táng tận t·h·i·ê·n lương bình thường.
Không riêng hắn mộng bức, Lục Viễn và Lệnh Quân Tòng cũng có chút trợn tròn mắt.
Nửa ngày sau, Lệnh Quân Tòng tỉnh táo lại, nuốt nước miếng, khóe mắt run rẩy nói với Lục Viễn: "Ta lần đầu trong đời thấy người hạ bút thành văn hắc oa như vậy, đây mới thực sự là đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái, cộng thêm từ không sinh có cường nhân a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận