Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 106: Tôn chủ (length: 8182)

Dung Nhàn rũ mắt, lông mi run rẩy, đáy mắt xẹt qua một tia tĩnh mịch.
Lệnh Quân Tòng? Chẳng lẽ lại là người của Lệnh gia?
Nàng không hề để lộ ra nửa phần khác thường, mặt mày cong cong nói: "Ta là Dung Nhàn."
Lệnh Quân Tòng cười ha ha một tiếng, tâm tình đặc biệt vui sướng: "Ta biết ngươi là Dung Nhàn, y thuật của ngươi thực cao, trên người ngươi còn có k·i·ế·m đế tinh huyết."
Hắn tiến lên một bước, cùng Dung Nhàn rất gần, hai người đều có thể cảm nhận được hô hấp của nhau quấn quýt.
Trong lúc nhất thời, đến cả không khí đều có vẻ ái muội hơn mấy phần.
Trong mắt Lệnh Quân Tòng đầy vẻ trêu tức, ngữ khí lại mang theo sự đe dọa yếu ớt: "Ta cũng muốn k·i·ế·m đế tinh huyết, thế này đi, ngươi đem k·i·ế·m đế tinh huyết cho ta, ta che chở ngươi, thế nào?"
Dung Nhàn nhìn hắn, lúc mắt phượng trong veo nhu hòa, như là đặt vào ngàn vạn phong cảnh cùng vô tận ánh trăng, khóe miệng nàng chậm rãi cong lên một độ cong cực kỳ đẹp mắt, tựa như hài tử vui vẻ, lại như phát hiện đồ chơi mới lạ mừng rỡ.
Lệnh Quân Tòng trong lúc nhất thời có chút thất thần, nụ cười này làm hắn nhớ tới dương xuân bạch tuyết, nhớ tới thủy tinh lưu ly, sạch sẽ không thể tưởng tượng nổi, đẹp không thể tưởng tượng nổi, lại vẫn cứ yếu ớt, tựa hồ một chút không cẩn thận liền có thể nhiễm phải ô uế hủy đi nó.
Hắn tự nhiên sinh ra một loại mãnh liệt ý tưởng, bảo vệ tốt nó, không muốn để nó ảm đạm phai mờ.
"Nhưng là ta không có đưa k·i·ế·m đế tinh huyết cho ngươi, ngươi cũng che chở ta, Lệnh t·h·iếu hiệp, ngươi là người tốt." Dung Nhàn nghịch ngợm chớp chớp mắt, có chút trẻ con nói: "Ngươi không cần hù dọa ta, ta một chút cũng không sợ."
Lệnh Quân Tòng nghi ngờ hỏi: "Ngươi liền không hỏi ta là người như thế nào, tại sao lại xuất hiện ở bên cạnh ngươi sao?"
Đầu lông mày đuôi mắt Dung Nhàn đều là ý cười vui vẻ, nàng ra vẻ nói: "Mỗi một người xuất hiện ở bên cạnh ta không là đ·ị·c·h nhân thì là bằng hữu, mà bằng hữu của ta luôn nhiều hơn đ·ị·c·h nhân."
"Ngươi cho rằng ta là bằng hữu của ngươi?" Lệnh Quân Tòng kinh ngạc hỏi.
Hắn chưa bao giờ thấy qua người như Dung Nhàn, thông minh tiêu sái, kiên cường mà thú vị. Tâm địa nàng quá mức mềm mại, tính cách quá thuần t·h·iện, đây có thể là khuyết điểm lớn nhất của nàng, cũng có thể là ưu điểm lớn nhất, bởi vì nàng là một vị đại phu tế thế cứu nhân.
Dung Nhàn không phải là chưa từng thấy qua hắc ám thế gian, rốt cuộc mấy ngày nay Lệnh Quân Tòng liền thấy được nhiều lần người này bị người l·ừ·a d·ố·i suýt chút nữa bán vào hoa lâu, còn có mấy lần bị người lấy danh nghĩa cứu người lừa gạt đi làm chuyện bất chính.
Sau khi những chuyện này xảy ra, hoàn toàn không cần hắn cùng Lục Viễn xuất thủ, Dung Nhàn đã gọn gàng xử lý xong, không có ai thương vong, lại khiến những người mang ý đồ xấu phải chịu giáo huấn, t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n cực kỳ thuần thục lão luyện, chỉ sợ trước kia nàng đụng phải không ít chuyện như vậy.
Nhưng người này lại vẫn luôn duy trì xích t·ử chi tâm, sạch sẽ phảng phất không có bất kỳ ai có thể nhuộm sắc thái khác lên mảng thuần trắng kia.
Nàng biết thế giới này có ác, nhưng lại nguyện ý tin vào t·h·iện của người khác.
Trên đời này sao lại có người như Dung Nhàn chứ, hoàn mỹ khiến người động lòng.
Chậc, tiền đề là xem nhẹ lúc nàng đùa cợt người chơi.
Dung Nhàn chỉ nhìn biểu tình của hắn liền có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, mặt mày nàng khẽ cong, giả mù sa mưa nói: "Vào khoảnh khắc ngươi cứu ta, chúng ta đã là bạn bè."
Lệnh Quân Tòng than thở trong lòng, cùng người như vậy kết bạn tuyệt đối là một chuyện tốt đẹp, hắn hỏi: "Ngươi không sợ ta có mục đích khác mới kết bạn với ngươi sao?"
Con mắt Dung Nhàn rất sáng, cũng thực thành khẩn, nàng t·r·ả lời: "Chúng ta đã là bạn bè, mặc kệ ngươi có mục đích gì đều có thể nói cho ta, có thể làm được ta sẽ không từ chối."
Lệnh Quân Tòng yên lặng xem Dung Nhàn một hồi lâu, cuối cùng thoải mái cười lớn: "Tốt tốt tốt, hôm nay ta ngược lại là có một người bạn tốt."
Hắn cười xong, nói thẳng: "Ta muốn mượn m·á·u của ngươi để cứu người."
Dung Nhàn hơi hơi nhíu mày: "Ai nói cho ngươi m·á·u của ta có thể cứu người?"
Lệnh Quân Tòng ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không được? Lúc trước ngươi b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g phun m·á·u, ta thấy trong m·á·u của ngươi sinh m·ệ·n·h lực cực mạnh, có thể khiến cây khô gặp mùa xuân, cho nên mới cảm thấy có thể cứu người."
Hắn cũng thẳng thắn, lại không hề hoài nghi Dung Nhàn không muốn, hắn hiểu Dung Nhàn, cho nên hắn chờ đợi ngữ điệu chưa hết của Dung Nhàn.
Nhưng Dung Nhàn lại không nói gì nhiều, ngược lại nói: "Sau hừng đông ngươi sẽ biết, nếu không nóng nảy, liền chờ thêm một đêm đi."
Lệnh Quân Tòng tín nhiệm gật đầu nói: "Được, vậy ngươi sớm nghỉ ngơi một chút."
Dứt lời, phi thân lên trên một đại thụ, cùng Lục Viễn ở sát vách.
Dung Nhàn đứng tại chỗ trầm mặc nửa ngày, lúc này mới quay người về phòng.
Lệnh Quân Tòng a Lệnh Quân Tòng, ngươi thật nên may mắn vì chính mình không vụng trộm lấy m·á·u của ta đi cứu người.
Trước đó nàng tại trong hẻm nhỏ ngoài khách sạn để lại vết m·á·u không xử lý, cũng là muốn gài người, không ngờ trên đường đi hai người này quy củ quá, khiến cho ám chiêu của nàng hoàn toàn không cần dùng tới.
Bây giờ Lệnh Quân Tòng đãng đãng thẳng nói ra mục đích của mình, nàng ngược lại không tiện mượn cớ này để gài người.
Nàng chống đỡ đầu, không khỏi cảm khái: "Quả thật là ý trời trêu người mà."
Mặc dù trời sáng còn sớm, nhưng Dung Nhàn lại không ngủ lại, nàng đổi một thân váy đen, hắc sa mỏng che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng thu lại sự ôn nhu trong trẻo bên trong.
Nàng đi về phía trước mấy bước, tựa hồ muốn ra cửa, bỗng nhiên như là nghĩ đến cái gì, tiện tay lấy xuống hầu bao bên hông, đặt nó trên bàn. Sau đó nàng đem khí tức quanh thân thu liễm đến cực hạn, mở cửa không vội không chậm bước ra ngoài.
Trên đỉnh núi cao vút, bên trong một khu vực bị khói đen che phủ, người đàn ông trung niên mặc áo bào đen khoanh chân ngồi trong phòng tu luyện.
Bỗng nhiên, hắn mở to mắt, ánh mắt tựa như xuyên thấu làn khói đen này nhìn về nơi nào đó dưới núi.
Sau đó hắn đứng lên mở cửa, hóa thành một đoàn hắc vụ bay về phía dưới núi.
Khúc Thiến Thiến vừa trở về từ chỗ Yến Phỉ thì bắt gặp cảnh này, nàng nghi hoặc nghĩ, sao muộn vậy rồi mà phụ thân còn ra ngoài?
Nàng đảo mắt một vòng, đem liễm tức p·h·áp bảo trâm hồng ngọc mà cha nàng đưa cho đeo lên đầu, quay người lặng lẽ đi theo.
Luyện võ trường, nơi phần mộ.
Hai tay Dung Nhàn lồng trong tay áo, bước chân ưu nhã thong dong đi tới. Đôi mắt nàng lạnh nhạt băng giá, sống lưng thẳng tắp như k·i·ế·m tu thà gãy không cong, quanh thân đi lại mạnh mẽ nặng nề cùng thần bí.
Thấy nàng xuất hiện, một đoàn hắc vụ rơi xuống trước người nàng, lập tức hóa thành hình người q·u·ỳ một gối xuống đất, cung kính nói: "Thuộc hạ Khúc Lãng, bái kiến tôn chủ."
Không xa, Khúc Thiến Thiến, người đang theo sát cha mình đưa tay che miệng lại, trong mắt đầy vẻ không thể tin, nàng hoàn toàn không ngờ phụ thân vô địch của mình lại cung kính dịu dàng ngoan ngoãn quỳ trước mặt một người phụ nữ khác.
Dung Nhàn không lên tiếng, đôi mắt phượng hẹp dài hờ hững đảo qua nơi Khúc Thiến Thiến ẩn thân, điều động linh lực bao la trong Thủy Linh Châu, tay trái đột nhiên vung về phía trước bên trái.
Một chưởng ấn to lớn hình thành trong không trung, áp lực lấp trời khiến Khúc Lãng cảm thấy nghẹt thở.
Chưởng ấn quét qua nơi nào, cây cối hoa cỏ đều hóa thành hư không, sau đó —— một tiếng kêu t·h·ả·m quen thuộc vang lên.
Khúc Lãng vội vàng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy chưởng ấn vừa vặn đánh vào người Khúc Thiến Thiến, đánh bay ngược nàng ra ngoài.
Khúc Thiến Thiến phun ngụm m·á·u còn chưa kịp đứng lên, lực lượng không cho cự tuyệt trực tiếp kéo nàng đến trước mặt hai người ném xuống đất.
"Cha." Khúc Thiến Thiến sắc mặt trắng bệch, thanh âm suy yếu kêu Khúc Lãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận