Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 546: Hoàng tỷ (length: 8078)

Sau khi Phó Vũ Hoàng cáo từ, một ánh kiếm xanh chợt lóe lên trên hư không, nàng xoay người đứng trên kiếm rồi hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở chân trời.
Diệp Thanh Phong: Chờ đã, trả lại linh châu và tài nguyên cướp được trước đã!
Đáng tiếc Phó Vũ Hoàng đã đi xa.
Diệp Thanh Phong trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, vạn vạn không nghĩ đến Phó Vũ Hoàng nói đi là đi, làm hắn ngay cả cơ hội mở miệng đòi đồ vật cũng không có.
Nếu bệ hạ biết hắn có được linh châu và tài nguyên đều bị Phó Vũ Hoàng cướp đi, liệu có cảm thấy hắn vô dụng hay không.
"Diệp Thanh Phong." Một giọng nói lạnh nhạt không gợn sóng vang lên bên tai.
Diệp Thanh Phong ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Hoàng phu điện hạ đang nhàn nhạt nhìn hắn.
Diệp Thanh Phong bước lên phía trước nói: "Không biết điện hạ có gì phân phó?"
Đồng Chu: "Đi cùng nhau thôi."
Nói xong, mang theo Gia Cát Ký Minh dẫn đầu hướng về phía hướng của Dung Nhàn mà đi.
Diệp Thanh Phong sững sờ, vội vàng đi theo.
Nơi Dung Nhàn nghỉ ngơi, trong tối ngoài sáng, thủ vệ đã bảo vệ nơi này vững chắc.
Sau khi Dung Nhàn tắm rửa xong, nàng mặc vào một thân váy lục toát lên vẻ dịu dàng nhu hòa, khoác thêm áo bào lục ngân sa, bên hông treo một cái hầu bao thanh hương dịu dàng ngoan ngoãn.
Nàng ngồi trước gương, Ỷ Trúc đang dịu dàng vấn tóc cho nàng.
Bên cạnh gương trang điểm, Đồng Chu đang ngồi ở bàn uống trà.
Bởi vì có hắn, cả căn phòng đều mang một áp lực và tĩnh lặng khó tả.
"Bệ hạ, Nữ đế tới." Bên ngoài cửa, Hoa cô nương bỗng nhiên lên tiếng.
Ỷ Trúc bị thanh âm đột ngột này dọa cho giật mình, tay run một cái, làm tróc mất một sợi tóc kim tôn ngọc quý của bệ hạ.
Ỷ Trúc lập tức phù phù một tiếng quỳ xuống.
Dung Nhàn sờ đầu, không đau lắm.
Nàng liếc mắt nhìn Ỷ Trúc, nói: "Đứng lên đi."
Ỷ Trúc lau mồ hôi, thành thật đứng một bên không dám làm càn.
Lúc này, Tư Mã Hằng Quân bước vào.
Nàng liếc mắt một cái liền thấy thanh niên đang ngồi ở bàn, mỗi lần nhìn thấy thanh niên này, nàng đều có cảm giác như thể cả thế giới đều tĩnh lặng lại.
Không phải cảm giác yên tĩnh, mà là cảm giác tuyên cổ vĩnh tồn, như vĩnh viễn chiếu rọi minh nguyệt trên sông lớn.
Bị đôi con ngươi bao phủ kim mang kia nhìn chăm chú, nàng luôn có một loại sợ hãi và khẩn trương như bị một sự tồn tại không thể diễn tả bằng lời nhìn chằm chằm.
Nhưng dù sao nữ đế vẫn là nữ đế, chỉ trong chớp mắt đã điều chỉnh lại cảm xúc.
Nàng nhíu mày nói: "Húc đế, điện hạ."
Đồng Chu đặt chén trà xuống, khẽ gật đầu với nàng rồi tiếp tục uống trà.
Dung Nhàn cầm lấy chiếc lược trên bàn không nhanh không chậm chải tóc, nói: "Ngươi tới ngược lại là sớm."
Tư Mã Hằng Quân cũng không khách khí, nàng đi đến vị trí đối diện Đồng Chu ngồi xuống, nói với Dung Nhàn: "Ta cũng muốn nhìn một chút xem xưa nay cái vị đại thái tử được Húc đế coi trọng khác thường rốt cuộc là như thế nào."
Dung Nhàn cười trầm thấp một tiếng, chậm rãi nói: "Ngươi sẽ gặp được hắn."
Trong lòng nàng khẽ động, Dung Họa giấu trong không gian giới chỉ bay vào bên trong giới châu.
Trong giới châu, bên trong không gian mộc linh, trên chiếc giường lớn mềm mại được bện từ những dây leo, một đứa bé ba tuổi đang nằm ngủ say.
Một khuôn mặt nhỏ tinh xảo phấn điêu ngọc trác, đáng yêu cực kỳ.
Dung Họa và đứa bé đứng chung một chỗ, phảng phất là tỷ đệ song sinh, khuôn mặt đặc biệt giống nhau.
Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng điểm vào mi tâm Dung Hạo, giọng nói non nớt đáng yêu: "Hạo Nhi, tỉnh dậy đi."
Trong một tiểu thế giới nào đó, kẻ vừa mới tạo phản thành công, đang trên đường lên ngôi cửu ngũ chí tôn, bị vấp ngã dưới chân, ngã trên bậc ngọc trắng mà chết.
Chúng đại thần: ! !
Người trẻ tuổi: ". . ."
Linh hồn của người trẻ tuổi thoát ra, đi theo cánh cổng trên bia đá, thần sắc mê mang dần dần trở nên tỉnh táo lý trí.
Bộ dáng mặc xuyên long bào cũng chớp mắt biến đổi, dung mạo thanh niên cũng dần dần biến thành dung mạo thiếu niên.
Long bào đổi thành áo bào trắng sạch sẽ lạnh lẽo, sau lưng đeo một thanh trường kiếm vô danh.
Dung Hạo hoàn toàn nhớ lại sở hữu thế giới đã trải qua, cũng nhớ tới người tự xưng là mẫu hoàng kia, người cũng đã gặp hắn ở hai thế giới.
Lần này đột nhiên bị đánh thức, chắc chắn là mẫu hoàng muốn cho hắn trở về hiện thực.
Nhưng hắn không muốn.
Dung Hạo đứng trong không gian tiểu kiếm, mím chặt môi, trong lòng tràn đầy không tình nguyện, dù đã trải qua cọ rửa ở rất nhiều thế giới như vậy, hắn vẫn chưa quên bản thể của mình vẫn chỉ là một đứa bé còn bú sữa.
Không không không, bây giờ hẳn là đã lớn. . . rồi chứ?
Dung Hạo không biết thời gian hiện thực đã trôi qua bao lâu, nhưng hắn cúi đầu nhìn dáng vẻ thiếu niên của mình, chắc hẳn bản thể cũng phải mười hai mười ba tuổi rồi.
Nhưng đúng lúc này, một bé gái mặc váy con đáng yêu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Bé gái xụ mặt làm ra vẻ người lớn thập phần đáng yêu, một đôi mắt lại tròn lại đen, tựa như mắt mèo con vậy.
Dung Hạo: ". . ."
Một lớn một nhỏ hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, không ai nói gì.
Trong lòng Dung Hạo suy đoán, chẳng lẽ đứa bé này là khí linh của không gian này?
Hắn trầm ngâm một lát, đứng tại chỗ không nhúc nhích với thần sắc lạnh lùng lạnh nhạt, một lòng chờ "Khí linh" chủ động bái kiến hắn, vị thiếu chủ này.
Dù sao không gian là của mẫu hoàng hắn, hắn là vị thiếu chủ cũng không quá phận.
Nhưng mà "Khí linh" không chỉ không nhúc nhích, ngược lại còn chống cằm, ra vẻ nghiêm túc rụt rè.
Dung Hạo: ? ?
Hai người đều không mở miệng, không khí trở nên trầm mặc.
Sau khi chờ đợi một lúc lâu, thấy "Khí linh" có vẻ hơi mất kiên nhẫn, Dung Hạo mở miệng.
Dung Hạo cúi đầu nhìn "Khí linh", hỏi: "Ngươi là ai? Sao lại xông vào đây?"
Dung Họa vội vàng làm ra vẻ uy nghiêm nói: "Thấy hoàng tỷ còn không hành lễ? Lễ nghi của ngươi đâu?"
Dung Hạo: ! !
# Nỗi sợ lớn nhất là không khí đột nhiên tĩnh lặng # Dung Hạo trong lòng lộp bộp nhảy một cái, không hiểu sao có một dự cảm không lành.
Hắn không thể duy trì được vẻ mặt băng sơn của mình nữa, không xác định hỏi: "Hoàng, hoàng tỷ?"
Dung Họa rụt rè gật đầu, vẻ mặt đặc biệt đáng yêu, còn ra vẻ thật nói: "Ngoan."
Đại thái tử không thể tin được ánh mắt rơi trên người bé gái, cái tên lùn ba tấc này lại là tỷ của hắn!
Vậy nên, hiện thực hắn cũng mang dáng vẻ ba tấc này, hoàn toàn không phải dáng vẻ thiếu niên mà hắn tưởng tượng? !
Trải qua nhiều thế giới như vậy, sao hắn vẫn! CHƯA! Lớn!
—— Thời gian của mẫu thân hắn sao mà chậm chạp đến thế!
Thật chậm!
Chậm!
Tâm thái của đại thái tử lại một lần nữa sụp đổ.
Dung Họa nhìn thấy thiếu niên bộ dạng như sống không còn gì luyến tiếc, hai tay để sau lưng, làm bộ mình là một người lớn trưởng thành, nói: "Mẫu hoàng có triệu, đi thôi."
Dung Hạo hoàn hồn lại, vội vàng nói: "Ta không đi, ta muốn lịch luyện trong tiểu thế giới."
Ánh mắt Dung Họa chợt lóe lên, nhỏ nhẹ pha lẫn non nớt nói: "Không có mệnh lệnh của mẫu hoàng, ngươi không vào được tiểu thế giới đâu."
Thấy Dung Hạo vẫn không tình nguyện, Dung Họa tùy tiện làm, trực tiếp kéo hồn thể của Dung Hạo vào không gian mộc linh bên trong giới châu.
Đứng trước chiếc giường mềm được bện từ dây leo, Dung Hạo cảm nhận được sự dẫn dắt như có như không truyền đến từ người hài nhi trên giường, ánh mắt hơi sợ hãi run rẩy.
Hắn thật sự, vẫn chưa lớn lên.
"Về bản thể thôi." Dung Họa tươi cười xán lạn như một tiểu thiên sứ.
Dung Hạo ho nhẹ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy linh khí nơi này rất dồi dào, ta muốn tu luyện ở đây."
Tiểu thiên sứ ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi không phải là đứa bé một hai tuổi, nên hiểu chuyện một chút."
Hạo ba tuổi: ". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận