Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 478: Động tĩnh (length: 8115)

Cung chủ đương nhiệm của Ma cung đã tiếp nhận Ma cung hai ngàn năm, căn cơ vững chắc, tu vi cường đại.
Mà Ma chủ xuất thế đối với hắn ảnh hưởng không thể nghi ngờ là lớn nhất.
Vương vĩnh viễn chỉ có một.
Địa chỉ Ma cung cũng giống như Tinh Thần các, đều ở trong một chỗ bí cảnh, người ngoài không thể dò xét vị trí này.
Đồng Chu im lặng nghe xong một ít tình báo về Ma cung, đôi mắt lạnh lùng bị kim quang nhàn nhạt bao phủ: "Cung chủ tên gì? Hắn lúc nào cũng ở Ma cung sao?"
Gia Cát Ký Minh sắc mặt hơi nghiêm túc, như muốn nói một bí m·ậ·t liên quan đến sự tồn vong của nhân loại, nói: "Không ai biết cung chủ tên gì, hắn có ở Ma cung hay không cũng không ai hay."
Đồng Chu liếc nhìn hắn một cái, liền không buồn để ý đến Gia Cát Ký Minh, kẻ chẳng biết tin tức thực dụng nào.
Lòng bàn tay trái của hắn hướng lên, một đạo kim quang từ lôi đình ấn ký giữa trán bay ra, ngoan ngoãn đáp xuống lòng bàn tay.
Đó là một khối lệnh bài phát ra kim quang.
Gia Cát Ký Minh giật mình đứng lên, mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm lệnh bài, thèm thuồng nhỏ dãi nhưng lại có chút sợ hãi.
Lệnh bài này không chỉ là Cấm Ma Pháp Lệnh, mà còn là lối vào Ma ngục.
Thứ truyền kỳ này hiện giờ đang ở trước mặt mình, thật sự là k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, hưng phấn anh.
Đồng Chu không thèm nhìn hắn lấy một cái, tay phải khẽ phất trên lệnh bài, trong hư không ẩn ẩn có tiếng long ngâm vang lên.
Một tòa cung điện to lớn ẩn hiện phát ra khí tức tĩnh mịch lạnh lẽo lan tràn từ giữa ánh trăng.
Ngay lúc này, trong lòng tất cả ma tu của Tr·u·ng T·h·i·ê·n Giới đều nặng trĩu, chỉ cảm thấy có một cổ vĩ lực kinh t·h·i·ê·n áp chế khiến họ không thở n·ổi.
Bọn họ đều ngửa đầu nhìn trời, sắc mặt ngưng trọng trắng bệch.
Đây là Bệ Ngạn Ma ngục!
Là khắc tinh của ma tu.
Cũng rất có thể là nơi quy túc cuối cùng của ma tu.
Đây là động tác đầu tiên sau khi Ma chủ xuất thế, tất cả ma tu đều không dám xem nhẹ.
Lúc này, một tia ma khí bay tán loạn trong ánh trăng, mây đen che trăng biến m·ấ·t ngay tức khắc trong ánh trăng.
Tiếp đó, lại một tiếng long ngâm, cung điện to lớn quỷ dị kia biến m·ấ·t, lệnh bài cũng hóa thành một đạo kim quang chui vào giữa trán Đồng Chu.
Trong nháy mắt cung điện biến m·ấ·t, gánh nặng trong lòng đám ma đầu được giải trừ, một cơn gió lạnh thổi tới, lúc này mới p·h·át hiện vạt áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sau đó, bọn họ không hẹn mà cùng p·h·ái người đi dò la tin tức về Ma chủ, cần t·h·i·ế·t phải biết rõ tính nết và năng lực của Ma chủ, bằng không những ngày t·ử của bọn hắn sẽ không dễ chịu.
Trong một căn phòng ở Bắc Triệu, Đồng Chu khoanh chân ngồi, ánh mắt dừng trên vệt ma khí bay ra trong ánh trăng.
Ma khí tự do bay lượn trong không tr·u·ng chốc lát, lúc này mới ý thức được sự việc quan trọng.
Ma khí khẽ động, tách ra thành hai đạo hắc quang, theo một tia liên hệ chuẩn x·á·c không sai mà đến trước mặt Đồng Chu.
"Tham kiến chủ thượng." Ma khí hóa thành hai nam nữ mặc cẩm y.
Một người là thanh niên tuấn mỹ có chút tà tính, một người là nữ t·ử mỗi nụ cười mỗi lời nói đều vô cùng quyến rũ.
Hai người q·u·ỳ một gối xuống đất, ánh mắt nhìn Đồng Chu cuồng nhiệt mà kính sợ, như nhìn thần minh duy nhất của bọn họ.
Đồng Chu rũ mắt nhìn hai người, mặt không đổi sắc, dùng giọng điệu không hề có cảm xúc hỏi: "Tên."
Thanh niên có giọng nói trầm thấp từ tính, nói: "Thuộc hạ Hàn Yên."
Giọng nữ tựa như tiếng nhạc uyển chuyển, nói: "Thuộc hạ Bích Vân."
Đồng Chu lạnh lùng nói: "Miễn lễ."
Sau khi hai người đứng lên, Đồng Chu trầm mặc một lát, đối diện với Gia Cát Ký Minh đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Ánh mắt Đồng Chu thâm trầm: "Ra ngoài."
Gia Cát Ký Minh: ". . ."
Gia Cát Ký Minh lề mề không muốn đi, hắn còn muốn tìm hiểu thêm về việc Ma chủ và hai ma tu này sống chung như thế nào.
Kết quả hoa mắt lên, một đạo tay áo mang hương thơm thoảng qua trước mắt hắn, đợi hắn lấy lại tinh thần, người đã đứng ngoài mười dặm.
Gia Cát Ký Minh: ! !
Gia Cát Ký Minh tức giận, không ngờ Ma chủ trở mặt nhanh như lật bàn tay, hóa ra tình bạn giữa bọn họ thời gian qua chỉ là nhựa plastic thôi sao.
Bích Vân thu hồi tay áo, chỉ khẽ nhếch khóe môi, liền có thể khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng người.
"Chủ thượng, thuộc hạ đã xử lý đồ vật không sạch sẽ, mời ngài an tâm." Giọng Bích Vân trong trẻo nhưng mang theo sự quyến rũ có thể khiến người ta p·h·á·t đ·i·ê·n.
Chẳng biết liệu trong lòng Hàn Yên khi thấy biểu tình bất động của mình và vẻ lạnh lùng vô dục vô cầu của Ma chủ có cảm giác thất bại hay không.
Đôi mắt vàng óng lạnh lùng của Đồng Chu dừng trên người Bích Vân, chất giọng lạnh lẽo gần như máy móc cao cao tại thượng: "Bích Vân, bản tọa yêu cầu ngươi đi bảo hộ phu nhân."
Bích Vân ngẩn ngơ, phu, phu nhân?
"Thê t·ử của bản tọa chính là Húc đế của Dung quốc." Đồng Chu vẫn kiệm lời như cũ.
Bích Vân có chút trợn tròn mắt, không ngờ Ma chủ lại có thê t·ử!
Cái tính cách lạnh nhạt đến mức có thể c·h·ế·t cóng người này còn có cái đức hạnh làm như không thấy trước đại mỹ nữ như nàng, thế mà có người chịu đựng được sao?
Bích Vân: ". . . Chủ thượng, phu nhân có biết thân ph·ậ·n của ngài không?"
Đồng Chu mấp máy môi, nghiêm túc nói một câu trơn tru: "Nàng không biết."
Bích Vân: ! !
Đồng Chu bắn đầu ngón tay, chỉ vị trí bản thể cho Bích Vân, ánh mắt khép hờ lại, khí thế cường đại đến nghẹt thở.
Hắn nhìn về phía Hàn Yên đang đứng ngay ngắn ở đó, phân phó: "Hàn Yên, nhiệm vụ duy nhất của ngươi là đ·á·n·h vào Ma cung, biết rõ mọi thứ về Ma cung."
Lời vừa dứt, hắn trực tiếp đ·u·ổ·i người: "Đi đi."
Hàn Yên và Bích Vân nhìn nhau, lập tức hóa thành một đạo ma quang cấp tốc bay về phía chân trời rồi biến m·ấ·t.
Một khắc đồng hồ sau khi bọn họ rời đi, Gia Cát Ký Minh mới cẩn t·h·ậ·n thò đầu ra.
"Ma chủ, ta trở về." Gia Cát Ký Minh nhỏ giọng nói.
Đồng Chu đến mắt cũng không buồn mở, cứ như hắn không hề tồn tại.
Gia Cát Ký Minh bạo gan chạy tới, vây quanh Đồng Chu xoay mấy vòng, cuối cùng vẫn không nhịn được dò hỏi: "Hai vị kia là ngài thả ra từ Ma ngục? Ngài muốn thả ai thì thả, muốn giam ai thì giam sao? Vậy chẳng phải nói tất cả ma tu trên thế gian này đều bị ngài quản chế?"
Hắn ba hoa lải nhải hỏi không ngừng, Đồng Chu khẽ nhíu mày, nhắm mắt lại lạnh lùng nói: "Câm miệng."
Môi Gia Cát Ký Minh đóng mở nhưng không p·h·át ra chút âm thanh nào.
Gia Cát Ký Minh: ". . ." Ma chủ ngài đừng cấm ta nói chuyện a!
Bóng đêm trôi qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau, Dung Nhàn và đoàn người rời khỏi trấn nhỏ, lên xe huyền điểu, tiếp tục hành trình về Bắc Triệu.
Trong xe, Dung Nhàn cúi đầu xem tình báo trước mặt, Ỷ Trúc q·u·ỳ gối một bên pha trà.
"A." Một tiếng cười khẽ vang lên trong xe.
Ỷ Trúc ngẩng đầu nhìn Dung Nhàn, dò hỏi: "Bệ hạ gặp chuyện vui sao?"
Dung Nhàn khép tình báo lại, ngả người ra sau, thần sắc p·h·á lệ nhẹ nhõm: "Ừm? Gặp phải một chuyện có ý tứ."
Nàng từng trấn áp Bệ Ngạn Ma ngục ngàn năm, phần lớn ma tu bị giam trong đó nàng đều rất quen thuộc, giờ là lần đầu nàng thả người ra từ đó.
Việc Bích Vân và Hàn Yên có thể ra được không chỉ vì nghiệp chướng trên người bọn họ không mạnh, mà còn vì tuy hành sự của bọn họ rất cay nghiệt nhưng vẫn có điểm mấu chốt.
Về phần những người khác, nếu muốn ra khỏi Ma ngục, hoặc là đi trên con đường nghiệp hỏa kia, hoặc là cố ý g·â·y sự chú ý của nàng, để nàng đặc biệt thả ra, như Bích Vân và hai người kia.
Con đường thứ hai quá xa vời, con đường thứ nhất lại muốn m·ạ·n·g người.
Dung Nhàn chưa từng thấy ai đi qua con đường nghiệp hỏa mà còn s·ố·n·g sót...
Bạn cần đăng nhập để bình luận