Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 276: Nhân nghĩa (length: 7635)

Dung Ngọc trong lòng có chút oán trách, thừa tướng đại nhân lúc rời đi sao lại không tinh ý như vậy, không biết để lại cho bọn họ chút linh thạch nào.
Hắn mở tay phải ra, từng đạo linh lực hóa thành dây thừng trói hết đám người đang tìm tới gây rối kia lại, kéo bọn họ đi nơi khác.
Bọn họ rời đi rồi, nơi này cũng được yên tĩnh trở lại.
Những người dân lúc trước sợ bị cuốn vào rắc rối thấy sự việc đã xong, lúc này mới rụt rè lo lắng bất an đi ra.
Một thanh niên mặt mũi xấu hổ đi đến bên cạnh Dung Nhàn, ngượng ngùng nói: "Dung đại phu, vừa, vừa rồi ta cũng không cố ý chạy, chỉ là sợ người Vệ gia làm bị thương người vô tội."
Hắn run rẩy môi thâm tím, khó nhọc nói: "Trong nhà ta còn có một muội muội nhỏ tuổi, không muốn nó bị liên lụy. Hôm nay không đứng ra lúc Dung đại phu gặp nạn, ta cũng không còn mặt mũi nào cầu ngài xem bệnh, xin cáo từ."
Nói xong, hắn quay người muốn đi.
Dung Nhàn gạt tờ giấy đầy chữ của mình sang một bên, nhẹ nhàng ngăn lại nói: "Dừng bước."
Thanh niên dừng bước chân, nghi hoặc nhìn về phía Dung Nhàn.
Dung Nhàn đặt bút xuống, tỉ mỉ đánh giá thanh niên kia, đáy mắt tựa hồ lóe lên điều gì đó, chậm rãi nói: "Ngươi trúng âm sương s·á·t khí."
Chu Sâm nghiến răng: "Không sai."
Dung Nhàn thẳng thắn nói: "Ngươi sắp c·h·ế·t."
Chu Sâm: ". . ."
Vị Dung đại phu này cái gì cũng tốt, chỉ là không quá biết cách nói chuyện.
Vừa mới nói hai câu đã khiến người ta n·ổi trận lôi đình.
Nếu đổi người khác nghe nàng nói vậy, không đ·á·n·h nàng c·h·ế·t coi như t·h·iện tâm lắm rồi.
Chu Sâm oán giận nói: "Dung đại phu, ngài nói chuyện không thể uyển chuyển một chút sao?"
Tuy hắn biết mình không được cứu chữa thì sẽ c·h·ế·t, nhưng đối mặt t·ử vong vẫn sẽ kh·i·ế·p đảm.
Dung đại phu này được đấy, một phát đâm ngay vào vết sẹo của hắn.
Dung Nhàn chẳng những không chút áy náy, n·g·ư·ợ·c lại vặn lại: "Vậy ngươi muốn l·ừ·a mình d·ố·i người?"
Chu Sâm có chút bất đắc dĩ, hắn không muốn dây dưa vào chủ đề hắn khi nào m·ấ·t m·ạ·n·g nữa, vội chuyển chủ đề: "Dung đại phu giữ tại hạ lại có gì sai bảo?"
Dung Nhàn mỉm cười, thấy người biết nghe lời liền sai bảo: "Đưa ta đến nơi ngươi trúng chiêu."
Nếu đoán không sai, nơi n·ổi lên âm sương s·á·t khí tất nhiên có âm s·á·t thảo.
Còn thứ thảo này có tác dụng gì, cứ nhìn Chu Sâm là biết.
Chu Sâm tu vi Phàm Tiên tầng ba, trên người tựa hồ còn mang bảo vật khắc chế âm sương s·á·t khí, dù vậy cũng đ·á·n·h không lại sự ăn mòn của âm sương s·á·t khí, không quá nửa canh giờ sẽ m·ấ·t m·ạ·n·g.
Xem ra, đây đúng là trí m·ạ·n·g chi đ·ộ·c.
Nếu nàng có thể lấy được âm s·á·t thảo, thêm một ít đ·ộ·c vật khác, dược phiên tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên không thành vấn đề.
Ánh mắt Dung Nhàn dần nhìn về phương xa, tựa hồ x·u·y·ê·n qua vô số không gian nhìn thấy những tu sĩ sốt ruột chạy vội tới tìm nàng gây rối.
Chà, đã đến lúc cho bọn họ biết sự cường đại của đại phu.
Cảm tạ Thánh Sơn, cảm tạ Huyền Hoa Sơn, vì t·à·ng thư phong phú của họ, giúp nàng hiểu được rất nhiều bí mật.
"Cái gì?" Chu Sâm giật mình, không chút chậm trễ cự tuyệt: "Không được, nơi đó quá nguy hiểm, chúng ta không thể đi."
Dung Nhàn khẽ "Ồ" một tiếng, khó hiểu hỏi: "Ngươi sắp c·h·ế·t rồi, sao còn sợ nguy hiểm?"
Mặt Chu Sâm lập tức xị xuống, có thể đừng cứ nhắc tới chuyện hắn sắp c·h·ế·t không?
Hắn muốn phản bác nhưng nghẹn không nói được gì, Dung đại phu tựa hồ không nói sai, hắn sắp c·h·ế·t, sao còn sợ nguy hiểm hơn chứ.
Chu Sâm nghi ngờ hỏi: "Dung đại phu đi nơi hiểm địa đó làm gì?"
Dung Nhàn đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ trên bàn, thương cảm nói: "Nơi đó ngay cả các hạ còn trúng chiêu được, nếu người dân bình thường vô tình đi vào thì phiền toái. Hơn nữa, nếu có tà ma ngoại đạo lợi dụng nơi hiểm địa đó gây ra chuyện h·ạ·i người, hậu quả tất nhiên t·h·iết tưởng không chịu n·ổi. Để phòng ngừa tai họa p·h·át sinh, giải quyết nơi đó, ta nghĩa bất dung từ."
Chu Sâm tin là thật, hắn không khỏi bội phục nói: "Dung đại phu có nhân từ, chí lớn vậy. Có Dung đại phu ở đây, thật là phúc của chúng sinh."
Dung Nhàn mặt không đổi sắc nghe Chu Sâm khen ngợi, không chút kh·á·c·h khí nhận hết, sau đó ấm giọng nhỏ nhẹ nói: "Ta đã thu dọn xong, chờ Ngọc Nhi về là có thể tùy thời xuất p·h·át. Ngược lại là ngươi——"
Chu Sâm lập tức vỗ n·g·ự·c nói: "Ta nhất định đưa Dung đại phu đến nơi đó."
Dung Nhàn nói tiếp lời hắn: "—— không đi th·e·o muội muội lưu lại di ngôn từ biệt sao?"
Chu Sâm: ". . ."
Như vậy có hơi x·ấ·u hổ thì phải?
Chu Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cần, chuyện của muội muội ta trước đó đã an bài ổn thỏa rồi."
Dung Nhàn chớp mắt mấy cái không nói gì, kỳ thật nàng thấy Chu Sâm người này cũng có chút thú vị.
Nàng đã nói rõ biết hắn trúng kịch đ·ộ·c, hắn vẫn có thể nhẫn nhịn cầu nàng xem bệnh, chậc.
"Các hạ xưng hô thế nào?" Dung Nhàn lúc này mới nhớ ra hỏi tên người ta.
Gân xanh trên thái dương Chu Sâm giật giật, giận dữ nói: "Ta tên Chu Sâm."
Dung Nhàn khen: "Tên hay."
Chu Sâm quay mặt đi chỗ khác quyết định nhắm mắt làm ngơ, hắn sắp c·h·ế·t rồi, ai còn để ý tên có hay hay không.
Sau đó hắn liền nghe được Dung đại phu đột nhiên hỏi: "Trước đây ngươi vì sao lại tìm ta xem bệnh?"
Dung Nhàn rất hứng thú chờ đợi câu trả lời của Chu Sâm, Tê Phượng trấn tuy nhỏ, nhưng đan sư vẫn có.
Chu Sâm trúng kịch đ·ộ·c nguy cơ sớm tối không đi tìm đan sư lại chạy đến trước mặt nàng là một đại phu xem bệnh cho phàm nhân, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.
Tu sĩ cao cao tại thượng từ trước đến nay đều coi thường phàm nhân, nàng là đại phu xem bệnh cho phàm nhân trong mắt tu sĩ khác phỏng đoán cũng không đáng tin cậy, hết lần này tới lần khác Chu Sâm nguy cơ sớm tối lại tìm đến nàng.
Chu Sâm ngẩn người, lập tức có chút x·ấ·u hổ nói: "Ta mời không n·ổi đan sư, cũng mua không n·ổi đan dược, đến chỗ Dung đại phu này cũng là, cũng là chuẩn bị phó thác cho trời thôi."
Dung Nhàn thầm nghĩ: Đây thật là mèo mù vớ phải cá rán mà.
Nàng tỉ mỉ đ·á·n·h giá Chu Sâm, ánh mắt chợt lóe kim quang, một mạt kinh ngạc thoáng qua trên mặt.
Tiểu gia hỏa tên là Chu Sâm này có chút khí vận đấy, thảo nào đụng phải âm sương s·á·t khí còn có thể s·ố·n·g sót, có bảo vật hộ thân, lại còn có thể gặp được nàng là đại phu hiểu được giải đ·ộ·c này.
Sau đó, đầu ngón tay Dung Nhàn bắn ra, ngân châm đột ngột bay ra, thẳng tắp ghim vào huyệt đạo của Chu Sâm.
Tâm thần nàng khẽ động, một tia sinh cơ theo ngân châm huyệt đạo chui vào tim Chu Sâm.
Bảo đảm cổ sinh cơ này có thể bảo vệ Chu Sâm, Dung Nhàn lập tức thu hồi ngân châm.
Một hệ l·i·ệ·t động tác này như nước chảy mây trôi, nhanh đến mức Chu Sâm căn bản không kịp phản ứng.
Chu Sâm: ". . . Ngài vừa mới làm gì vậy?"
Dung Nhàn cực không để tâm nói: "Để ngươi s·ố·n·g sót dẫn ta đến nơi hiểm địa đó, ta giúp ngươi k·é·o dài m·ạ·n·g s·ố·n·g một canh giờ."
Thấy Chu Sâm mở to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng n·ổi, Dung Nhàn thở dài trong lòng, nói giảm nói tránh: "Với kịch đ·ộ·c trong người ngươi, ta có thể làm cũng chỉ có vậy thôi."
Ẩn sâu trong đáy mắt Dung Nhàn, ý lạnh thu liễm lại, nàng không có chút hảo cảm nào với những người có khí vận lớn thế này.
Tuy không thể trực tiếp g·i·ế·t Chu Sâm, nhưng nàng có thể chọn không cứu.
Dung Nhàn ngẩng cằm lên, có chút hả hê nghĩ, nàng quả nhiên là một hư nữ nhân mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận