Tiên Thanh Đoạt Nguời

Tiên Thanh Đoạt Nguời - Chương 966: Bái biệt (length: 9751)

Dung Nhàn mắt cụp xuống trầm tư, nếu Tây Cực Bộ châu có thành viên Tham Khán ty, vậy sự tình sẽ đơn giản hơn chút.
Nàng hỏi: "Thế lực mới ở Tây Cực Bộ châu tên là gì?"
Hoang vương không chút do dự đáp: "Vô Tâm tông, các đệ tử phật môn ở Tây Cực Bộ châu gọi là ma tông."
Vô Tâm tông? Ma tông?
Nhớ lúc trước tiểu t·h·i·ê·n giới Thánh sơn còn có ma tông Vô Tâm nhai ở đó, phong cách đặt tên của vị lão người quen tôn thượng này thật là liên miên bất tận.
Vẻ mặt Dung Nhàn trở nên đầy ý vị, nàng phác họa bằng tay một tấm ngọc phù, nhẹ nhàng thổi một hơi, ngọc phù khẽ phiêu phiêu rơi vào tay Hoang vương.
Hoang vương nhận lấy, nghi hoặc nhìn, trên ngọc phù phát ra kim quang là một con thần thú ngục thất nghiêm nghị.
"Cầm ngọc phù này sẽ có hữu nghị với tông chủ Vô Tâm tông." Dung Nhàn cao thâm khó lường nói.
Hoang vương theo bản năng lặp lại: "Hữu nghị?" Ngài có phải đã tỉnh lược bớt một số công đoạn rồi không?
Ví dụ như, Vô Tâm tông có giao tình với ngài như thế nào?
Dung Nhàn chớp mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn Hoang vương, lập tức bừng tỉnh đại ngộ gõ xuống lòng bàn tay, nói: "Ngươi lo lắng tông chủ Vô Tâm tông không chịu sao? Không cần phải lo lắng."
Nàng thu lại vẻ mặt, đôi mắt phượng ôn nhu như trăng trong nước, hoa trong gương cũng lắng đọng xuống, vốn nên hiền dịu, điềm tĩnh, nhưng dưới vẻ mặt bình tĩnh lại lộ ra vài phần nguy hiểm.
"Hắn có thể là lão sư của trẫm ở tiểu t·h·i·ê·n giới đó. Khi xưa trẫm chịu sự giáo dưỡng của hắn, giờ là lúc trẫm báo đáp, dù sao thì yêu trẻ kính già." Dung Nhàn bỗng nhướng mày cười một tiếng, khí thế quanh thân trong nháy mắt ấm lại, dường như xuân về hoa nở, "Hắn không dám không chịu, cũng không thể không chịu. Hắn vô cùng không muốn trẫm trở thành hạng người #ngỗ nghịch# kia."
Hoang vương cứ thế trực diện hỉ nộ vô thường cùng uy h·i·ế·p không chút hơi người của Húc đế bệ hạ, khuôn mặt dưới mặt nạ vô diện phức tạp khó phân biệt.
Hắn thực sự nghĩ không ra, theo lời k·i·ế·m đế bệ hạ, hơn một vạn năm trước, mẫu thân ngay thẳng cởi mở, k·i·ế·m đạo xuất chúng, lại còn vì nhân hòa t·h·i·ện giao hữu rộng rãi, vì sao sau khi chuyển thế mẫu thân lại như vậy...
Hắn vắt óc suy nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra một từ thích hợp——năng ngôn t·h·i·ệ·n đạo!
Đúng vậy, sau khi chuyển thế mẫu thân vô cùng năng ngôn t·h·i·ệ·n đạo, luôn có cách khiến người không phản bác được.
Hoang vương cất ngọc phù vào, đứng dậy cung kính hỏi: "Bệ hạ còn có gì phân phó?"
Dung Nhàn vừa định nói có phải hắn đã biết thân ph·ậ·n của mình không thì một đạo tin tức truyền đến qua con đường đặc t·h·ù.
Nàng đảo mắt qua, sắc mặt đột biến.
"Bệ hạ?" Hoang vương thấy thần sắc nàng không đúng, lập tức cảnh giác.
Dung Nhàn cũng chậm rãi đứng lên, một thân y phục trắng không chút hoa văn của nàng vốn nên thanh nhã nhu hòa, lúc này lại vì nàng lộ phong mang mà hiện vẻ sắc bén cùng một tia thương cảm.
"Ngươi cùng Hoa tổng quản và những người khác đi trước hồi cung xử lý c·ô·ng vụ, trẫm muốn gặp bạn cũ." Nàng khẽ mỉm cười, thản nhiên nói.
Hoang vương đáp: "Vậy xin bệ hạ nhất định phải bảo trọng."
Dung Nhàn gật đầu, giơ tay áo phẩy một cái, hóa thành ánh sáng xuyên qua không gian mà đi.
Thấy nàng rời đi, Hoang vương đưa tay t·úm lấy chỗ không gian dao động phía trước, tỉ mỉ cảm nhận rồi lẩm bẩm: "Tây Cực Bộ châu? Sao lúc này bệ hạ lại vội vàng đi Tây Cực Bộ châu như vậy?"
Hắn ấn vào ngọc bội tùy thân, truyền tin tức ra ngoài, để Tham Khán ty ở Tây Cực Bộ châu chú ý tung tích bệ hạ.
Bên ngoài xe, Hoa c·ô·n tổng quản giọng nói c·h·ế·t lặng: "Hoang vương điện hạ, bệ hạ không còn ở đây sao?"
Thân thể Hoang vương c·ứ·n·g đờ: "..."
Dung Nhàn để Hoang vương thu thập cục diện rối r·ắ·m, còn mình thì xé toạc không gian với tốc độ nhanh nhất để đến Tây Cực Bộ châu.
Người thủ hộ Tây Cực Bộ châu là Vô Cấu đại sư suýt chút nữa đã ngăn được nàng, nói đúng hơn là người ta cố ý dừng lại chào hỏi hắn.
Vô Cấu đại sư: Chuyện này khiến người ta rất khó chịu.
"A di đà phật, đã lâu không gặp, Húc đế bệ hạ biệt lai vô dạng?" Vô Cấu đại sư tươi cười thân m·ậ·t hỏi han.
Dung Nhàn im lặng nhìn hắn, con ngươi nhu hòa dần dần có ánh sáng lấp lánh tràn ra: "Thì ra ngươi chưa c·h·ế·t."
Quả thật là phật gia tu kiếp sau sao? Giới Sân đại sư của mười năm ngàn năm trước thế mà chuyển thế thành c·ô·ng?
Tiểu Kim và Tiểu Thủy hai tên phế vật kia, chậc.
Vô Cấu đại sư:?!
Lời này thật là chói tai!
Đâu ra cái chuyện không nên đ·á·n·h người mặt tươi cười chứ?
Không, câu này phải là Húc đế đã m·ấ·t tích trăm năm không có tin tức gì mới không có tư cách nói chứ.
Hắn ổn định lại biểu tình, nói: "Không biết Húc đế bệ hạ đến Tây Cực Bộ châu có việc gì?"
Tây Cực Bộ châu hiện giờ đang có rất nhiều chuyện, nếu thêm Húc đế không biết là bạn hay thù, thì thật sự là rối như tơ vò.
Dung Nhàn thu hồi tầm mắt, hờ hững nhìn về phía Nghiệt hải xa xăm, lơ đãng nói: "Trẫm tìm một cố nhân, tiễn hắn đoạn đường."
Nàng nhấc chân bước, vượt qua không gian đến bờ Nghiệt hải.
Vô Cấu đại sư há hốc miệng, do dự một chút vẫn là không gọi người lại, mấu chốt là đ·á·n·h không lại.
Dung Nhàn do dự một chút ở bờ Nghiệt hải, cuối cùng kiên định bư·ớ·c lên Nghiệt hải.
Nàng đi lại thong thả, ảo ảnh thất tình của Nghiệt hải không có tác dụng gì với nàng, cuối cùng nàng dừng chân trước một pho tượng nữ bồ t·á·t.
Nữ bồ t·á·t đứng trên đài sen ở Nghiệt hải, khuôn mặt hiền lành, trong mắt thấy Vân Vân hồng trần giãy giụa chúng sinh.
Trước người nàng, một thanh niên thanh cao như tiên nhân mây trôi đang khoanh chân ngồi.
"Ngươi đến rồi." Dường như cảm ứng được Dung Nhàn đến, thanh niên buông kinh thư, nhẹ nhàng nói.
Dung Nhàn đi đến bên cạnh thanh niên, dùng ánh mắt sắc bén như d·a·o xem xét tỉ mỉ.
Nàng không thèm nhìn nữ bồ t·á·t phía tr·ê·n, qua loa chắp tay: "Nhã đã gặp bồ t·á·t."
Sau khi hành lễ, ánh mắt nàng vẫn dừng lại trên người thanh niên.
"Ngươi m·ấ·t tích trăm năm vừa mới trở về, ta vốn không nên đ·á·n·h nhiễu ngươi. Nhưng ta không có thời gian." Thanh niên đứng lên, chuỗi phật châu trên cổ tay được ma s·á·t bóng loáng mượt mà.
Dung Nhàn mặt mày lạnh lùng, chậm rãi hỏi: "Vì sao?"
Vì sao không làm người đàng hoàng mà cứ phải đi làm phật từ bi phổ độ kia?
Vì sao phải đi bắt lấy hy vọng không có tương lai cũng không quay đầu lại khi người ta đã qua đời?
Vì sao đã kiên trì nhiều năm như vậy mà không kiên trì nữa?
Vì sao...muốn bỏ lại ta?
Dường như hiểu được câu hỏi của nàng, khuôn mặt Vô Ngã ôn nhu, nụ cười thoát tục cao khiết, hắn vốn là thánh tăng không nhiễm hồng trần, giờ chỉ là trở về quỹ đạo.
"Nhàn Nhi." Vô Ngã gọi cái tên thân m·ậ·t quen thuộc mà xa lạ này.
Dung Nhàn ngẩn ra, giật mình mới phát hiện, thời gian hóa ra đã trôi qua lâu như vậy.
Khóe môi Vô Ngã nhếch lên, chỉ là một tia cười cực kì nhạt nhòa, như gió xuân phất nước: "Ta trông coi t·h·i thể của nàng ở tiểu t·h·i·ê·n giới gần hai ngàn năm, may mắn nhìn thấy nàng sau khi đến Tr·u·ng T·h·i·ê·n Giới ta đã thỏa mãn. Nàng từng là người, mà ta là phật. Hiện giờ nàng là phật, ta lại là người. Nhàn Nhi, chúng ta đã bỏ lỡ quá lâu rồi."
"Ngươi có biết thần là phật, ta tuyệt không thừa nh·ậ·n thần là đường tỷ ta." Dung Nhàn c·h·é·m đinh c·h·ặ·t sắt nói.
Vô Ngã thở dài, khóe miệng vẫn mang ý cười, nhưng dù là cười, cũng giống như đã sớm rời khỏi phàm trần này vậy: "Nhàn Nhi, ta hiểu, nhưng ta không bỏ xuống được. Ngươi biết, trước kia ta vì phật mà vứt bỏ nàng. Giờ ta muốn vì nàng mà trở thành phật."
Dung Nhàn nhắm mắt lại, chợt cười nói: "Vậy thôi, đây là lựa chọn của ngươi."
Khi đến đây gặp cố nhân, chẳng phải nàng đã biết đáp án rồi sao?
Nàng quay người đi về phía ngoài Nghiệt hải, Vô Ngã đứng tại chỗ nghịch phật châu trên cổ tay, một lúc sau mới nói: "Nhàn Nhi, bảo trọng."
Đường tỷ ngươi đã bỏ rơi chúng ta mà rời đi, giờ ta cũng muốn rời đi.
Tiểu Nhàn, tỷ phu không thể vì ngươi cầu phúc nữa, không thể cùng ngươi nương tựa vào nhau.
Vậy coi như ta đã c·h·ế·t từ hai ngàn năm trước đi.
Sau đó một đời, chỉ còn lại một mình ngươi loạng choạng bước đi.
X·i·n l·ỗ·i, trân trọng.
Xung quanh hắn sáng lên từng lớp từng lớp Phạn văn màu vàng, mỗi một chữ đều giống như một con d·a·o sắc bén, c·h·ặ·t đ·ứ·t thất tình lục dục của hắn, chặt đứt sáu căn thanh tịnh của hắn. Đốt nhân quả của hắn không còn một chút gì.
Đợi tầng ánh sáng tiêu tán, trong mắt hắn rốt cuộc không nhìn thấy Dung Nhàn nữa, cũng không nhìn thấy đau khổ ngày xưa, chỉ còn lại lòng thương xót chúng sinh giống hệt như nữ bồ t·á·t kia.
Hắn từng bước một tiến lên, dưới chân bộ bộ sinh liên, cuối cùng cùng nữ bồ t·á·t sánh vai đứng trên đài sen.
Hai người kh·á·c·h khí nhưng xa cách hành lễ với nhau: "Đã gặp đại tăng."
Dung Nhàn bước chân dừng lại khi ra khỏi Nghiệt hải, nàng theo bản năng giơ tay, một giọt nước mắt trên đầu ngón tay.
Nàng mờ mịt: "Sao ta lại k·h·ó·c."
Nàng trầm mặc một hồi, rồi bước ra ngoài. Để lại tất cả ký ức ở Nghiệt hải.
Những người trong ký ức đều bỏ ta mà đi, vậy ta cũng không cần các ngươi nữa.
Dung gia, cuối cùng chỉ còn lại một mình ta.
Ta không cô đơn.
Ta có sơn hà vạn dặm, ta có ngàn quân tướng sĩ, ta có con có cháu, ta hô một tiếng trăm người hưởng ứng...
Ta không cô độc.
Ta chỉ là, hơi mệt mỏi.
Tạm biệt, tỷ phu.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận