Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 611


Nguyên Thanh cẩn thận nhớ lại một chút: "Em chỉ nằm trên giường xem điện thoại, chỉ uống thuốc bác sĩ kê."
"Đúng vậy, cô ấy ở trong bệnh viện mỗi ngày, tôi không thấy cô ấy làm gì cả." Mẹ của Nguyễn Thanh cảm thấy đây chính là một phép màu: "Có lẽ là lời câu nguyện của cả gia đình chúng tôi đã có hiệu quả.”
"Chúng tôi cũng thành tâm cầu nguyện nhưng không thấy hiệu quả." Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh cảm thấy chắc chắn không phải là nguyên nhân này: "Có phải các người tìm được bài thuốc dân gian nào không? Chúng ta đều là bệnh nhân cùng phòng, không thể giấu giếm được."
Mẹ của Nguyễn Thanh vẫn lắc đầu: "Chúng tôi thực sự không có."
"Nguyễn Thanh ở trước mắt các người mỗi ngày, cô ấy ăn gì các người còn không biết sao?”
Những người nhà bệnh nhân khác đến hóng hớt cũng nghĩ đúng: "Có lẽ là phải ra ngoài đi lại nhiều hơn, mọi người, hôm đó Nguyễn Thanh ra ngoài về là thấy khỏe hơn nhiều."
Nguyễn Thanh đang xem điện thoại bên cạnh đột nhiên nhớ ra hôm kia mình ra ngoài ăn ở nhà hàng riêng hải sản về thì thấy cả người dễ chịu hơn nhiều, không lẽ là do ăn hải sản?
Mẹ của Nguyễn Thanh thấy con gái đang ngẩn người: "Sao thế?"
"Con nhớ ra rồi." Nguyễn Thanh kể cho mẹ nghe chuyện hôm kia mình ra ngoài ăn hải sản: "Lúc đó con ra ngoài thì cả người không còn chút sức lực nào nhưng sau khi ăn xong thì thấy cả người thoải mái hơn nhiều."
Mẹ của Nguyễn Thanh và một số người nhà bệnh nhân có mặt ở đó: "Hải sản?"
Nguyễn Thanh gật đầu: "Sau khi con ăn xong về thì thấy khỏe hơn nhiều, hôm sau đi kiểm tra thì kết quả cũng tốt hơn."
Mẹ của Nguyễn Thanh: "Hải sản gì mà lại thân kỳ thế? Biết thế thì mẹ phải mua nhiều hải sản cho con ăn hơn."
"Con không biết." Nguyễn Thanh lắc đầu, cô ấy nghe Đống Đống nói đó là hải sản của thần tiên nên mới nghĩ đến việc thêm vào danh sách những điều muốn làm trước khi chết, không ngờ lại giống như thần tiên vậy, khiến tình trạng cơ thể cô ấy tốt hơn.
Đột nhiên cô ấy nhớ đến câu nói của cô bé xinh đẹp dễ thương kia trước khi cô ấy rời đi: Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.
Nguyễn Thanh đột nhiên rơi nước mắt, mọi chuyện thực sự đã tốt đẹp hơn rồi.
Cô ấy thực sự may mắn vì mình không còn sức đi nữa nên đã ngồi xuống nghỉ một lát, nếu không phải chủ quán ra hỏi thăm thì có lẽ cô ấy đã không có can đảm đẩy cánh cửa đó ra.
Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh cũng thấy Nguyễn Thanh rất may mắn, vội vàng hỏi: "Nguyễn Thanh ơi, chỗ đó ở đâu vậy?"
Nguyễn Thanh nói: "Ở một con hẻm rất hẻo lánh."
Tất cả những người nhà có mặt ở đó đều ghi lại địa chỉ, sau đó vội vã chạy về nói với người thân đang nằm trên giường bệnh, chỉ còn thoi thóp thở: "Cứu được rồi! Cứu được rồi!"
Sau khi tuyên truyền như vậy, buổi tối đã có rất nhiều bệnh nhân ung thư cùng nhau đến hẻm Lê Hoa, khi đến nơi thì thấy cửa nhà hàng đóng chặt, không mở cửa.
Lưu nãi nãi đi ngang qua nhìn thấy mọi người đứng trước cửa: "Các người cũng đến ăn cơm sao?"
Mẹ của Nguyễn Thanh lập tức tiến lên hỏi: "Bà ơi, bà biết tại sao chủ quán không mở cửa không?"
Lưu nãi nãi giải thích: "Chắc là nguyên liệu đã bán hết rồi, con bé thường bán hết là đóng cửa."
Một người nhà có vẻ mặt khổ sở có chút không vui: "Đây chẳng phải là nhà hàng sao? Sao lại không chuẩn bị nhiều nguyên liệu hơn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận