Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 323


"Em hơi tham lam đấy. Diệp Cửu Cửu cười nhẹ nhàng véo mũi cô bé: "Nhưng Tiểu Ngư thực sự vừa thông minh vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, sao lại có đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ?"
"Không biết ạ~" Tiểu Ngư thẳng lưng: "Chi là đáng yêu như vậy thôi~"
Lăng Dư đang uống nước suýt nữa thì trở thành con cá đầu tiên trong lịch sử bị sặc nước: "..."
"Đúng, đáng yêu như vậy." Diệp Cửu Cửu cười véo má phúng phính của cô bé: "Sau này ngửi thấy mùi hải sản thơm, muốn ăn thì đến tìm chị, đừng đến chỗ các khách hàng nhé?"
Tiểu Ngư ngoan ngoãn gật đầu: "Cửu Cửu, bây giờ em thuốn ăn cái đó."
Diệp Cửu Cửu vừa định đồng ý thì bên ngoài cửa có tiếng chuông, có người đẩy cửa bước vào: "Đợi chúng ta phục vụ xong khách rồi làm nhé, được không?”
Tiểu Ngư chớp mắt, giọng nói mêm mại hỏi: "Vậy em thèm chảy nước miếng thì làm sao?"
"Vậy em vào trong nhà, không ra ngoài nữa.' Thực ra Diệp Cửu Cửu cũng thèm cua siêu gạch, huống chi là Tiểu Ngư có sức tự chủ hạn chế, cô lấy một cây kem vị dâu đưa cho Tiểu Ngư: "Vào trong nhà."
Tiểu Ngư nhận lấy kem: "Em còn muốn ăn một cây kẹo mút nữa."
"Được nhưng chỉ một cây thôi." Diệp Cửu Cửu đuổi Tiểu Ngư đi rồi ra ngoài, khách hàng đi vào là nhóm mọc tóc vừa mới biết tin trong nhóm.
Nhóm dự án của họ vừa họp cùng ông chủ hói, gân trưa định đặt cơm hộp thì đột nhiên biết ở đây có cua siêu gạch, liên làm ầm lên bắt ông chủ mời ăn cơm.
Ông chủ hói nhìn mái tóc của nhân viên ngày càng dày, cũng ngứa ngáy khó chịu, vì vậy sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ông ta sờ đầu hói của mình rồi gật đầu, ngoài ra còn gọi thêm một số lãnh đạo quan trọng của công ty, tổng cộng có hai mươi lăm người.
"Chủ quán." Người đàn ông hói nhẹ ban đầu là Chương Nhạc bây giờ đã trở thành một chàng trai trẻ đầy sức sống, dưới sự nỗ lực của hắn, những thành viên khác trong cùng nhóm cũng dần có tóc, bây giờ có lẽ là muốn phát huy "nhóm mọc tóc." hơn nữa: "Chủ quán, ông chủ của chúng tôi dẫn chúng tôi đi tụ tập, có thể ghép cho chúng tôi một bàn không?"
Cao Viễn và những người khác đang ăn, Diệp Cửu Cửu không thể di chuyển bàn dài cạnh cửa sổ: "Nhiều người như vậy không thể ghép được, các anh có thể ngồi hai bàn."
Chương Nhạc phát hiện ghép lại cũng không đủ: "Vậy chỉ có thể như vậy."
Diệp Cửu Cửu cũng là lần đầu tiên gặp nhiều người đến như vậy: "Xin lỗi nhé.'
Chương Nhạc: "Ông chủ, chúng tôi đông người, nói chuyện chắc chắn hơi ồn, đừng để ý nhé."
"Không sao." Diệp Cửu Cửu nhìn hơn hai mươi người ríu rít, thấy thực sự hơi ôn, ảnh hưởng đến những khách hàng khác nhưng không chuẩn bị phòng riêng cũng là vấn đề của cô.
Cô vốn định tích cóp thêm tiên để cải tạo dần dần sân sau, nhưng xem ra bây giờ phải đưa lên lịch trình sớm nhất.
Sau khi mọi người chen chúc ngồi xuống, Diệp Cửu Cửu cho mọi người gọi món, hai bàn khá đông người nhưng món ăn lại có hạn, vì vậy chỉ có thể gọi thêm một phần rong đuôi chồn trộn, trứng chưng măng biển, hến, canh xương cá cờ nấu rong biển, đậu phụ om cá thu ngâm chua.
Diệp Cửu Cửu quay lại bếp lại bận rộn.
Trứng chưng măng biển tổng cộng bốn phần, đánh tan cùng trứng rooig đổ vào bát sứ màu xanh dùng để hấp trứng, bọc màng bọc thực phẩm cho vào lò hấp, đồng thời cho hai phần cá mú sao biển vào hấp, lò hấp dung tích lớn, vừa đủ để chứa nhiều như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận