Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 235


Lăng Dư nhìn Tiểu Ngư vẫn đang khóc, lại nhìn Diệp Cửu Cửu động tác nhẹ nhàng như nước, ánh sáng phác họa nên đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt cô, cô hơi mím môi, dường như đang lo lắng cho Tiểu Ngư.
Diệp Cửu Cửu nhận ra ánh mắt của anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
Lăng Dư vừa định nói thì đột nhiên mùi ớt cay xộc vào mũi, anh ngửi thấy mũi cũng khó chịu, giơ tay lên mũi hắt hơi.
Diệp Cửu Cửu bật cười: “Anh cũng sắp bị cay khóc rồi sao?"
Tiểu Ngư vẫn đang khóc mở mắt nhìn anh trai, anh trai cũng sắp khóc sao?
Diệp Cửu Cửu đầy chờ mong, không biết sẽ là những viên ngọc trai màu gì đây?
Lăng Dư nhìn thấu suy nghĩ của cô, đừng hòng.
Diệp Cửu Cửu thấy anh không có phản ứng gì nữa, có chút thất vọng, còn tưởng có thể nhìn thấy anh khóc những viên ngọc trai màu gì chứ.
Lăng Dư thấy cô đầy vẻ thất vọng, cụp mắt cười khẽ.
Chỉ là cười khẽ, như gió thổi tan mây đen, lộ ra ánh trăng thanh lạnh nhưng lại khiến người ta khao khát.
Diệp Cửu Cửu là lân đầu tiên nhìn thấy mỹ nhân ngư cười, cô thấy anh cười lên thật đẹp.
Tiểu nhân ngư chẳng hiểu gì, thấy anh trai không khóc nữa, vậy thì cô bé tiếp tục khóc một lúc nữa vậy, vừa khóc vừa nói: "Mắt đau đau-"
"Rửa thêm một chút là được." Diệp Cửu Cửu nghiêm túc rửa mắt cho tiểu nhân ngư hai lần, sau đó tiếp tục gội đầu cho cô bé, xác nhận không còn mùi ớt rồi lại bóp dầu gội thơm giúp cô bé gội đầu, rửa sạch rồi lại cho cô bé vào bồn tắm lớn, để cô bé tự do phát huy.
Tiểu Ngư mở to đôi mắt đỏ hoe nằm ở mép thùng, cái đuôi màu hồng khẽ đung đưa, cả thân cá đều không vui vẻ như trước.
Diệp Cửu Cửu đang thu thập ngọc trai cười hỏi cô bé: "Sao vậy?”
Tiểu Ngư hít mũi, giọng hơi khàn: "Mắt đau đau."
"Em đừng dụi, một lát nữa sẽ hết thôi." Diệp Cửu Cửu cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể liên tục dùng nước sạch giúp cô bé giảm bớt vấn đề: "Sao lại chui vào thùng thế?"
"Em nhặt nho mà.' Tiểu Ngư tủi thân kể lại chuyện vừa xảy ra: "Không biết sao lại rơi vào trong.'
Lăng Dư thấy rất ngốc: "Sao em ngốc thế?"
"Em không ngốc." Tiểu Ngư tủi thân nhìn anh trai mình: "Có người đẩy em."
Lăng Dư: “Ai đẩy em?”
Tiểu Ngư: "Không biết nữa! Dù sao cũng có người đẩy em vào."
Diệp Cửu Cửu sắp cười c.h.ế.t rồi, Tiểu Ngư sao lại đáng yêu thế này!
Tiểu Ngư mím môi: "Cửu Cửu, đừng cười, đúng là có người đẩy em."
Cô bé gây như vậy, thông minh như vậy, sao có thể tự rơi vào được?
"Ừm, chị đang cố nhịn cười." Diệp Cửu Cửu cười lấy một chậu đầy những viên ngọc trai hông nhạt đi rửa sạch, cùng với những viên ngọc trai trước đó cho vào một chiếc lọ thủy tinh lớn trong suốt, dưới ánh sáng trắng bạc phản chiếu ra ánh hồng dịu nhẹ.
Diệp Cửu Cửu rất thích những viên ngọc trai này nhưng đây đều là của Tiểu Ngư, bây giờ Lăng Dư đến thì giao cho anh ấy giữ: "Này."
Lăng Dư không nhận: Không thích sao?"
Diệp Cửu Cửu: "Thích chứ”"
Ai mà không thích tiên chứ.
"Để lại đi." Lăng Dư dừng lại một chút: "Coi như là quà cảm ơn vì đã cưu mang chúng tôi.'
Cũng như một số chỉ phí hôm nay đi ra ngoài.
Diệp Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn anh: "Nhưng cũng không cần nhiều như vậy."
Hơn nữa cô rất thích Tiểu Ngư, Lăng Dư cũng giúp làm việc, ngoài ra cô cũng dựa vào hải sản ở thế giới của Tiểu Ngư để kiếm tiền, nếu xét cho cùng cũng không rõ ai giúp ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận