Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 51


Chu Khiết nhìn thấy con trai được giải thoát, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là bà chủ lợi hại."
Cậu bé mập mạp vừa được giải cứu ra lúc này phát hiện có nước nhỏ vào tay, cậu nghi hoặc nhìn mực đen trên mu bàn tay, lại giơ tay sờ lên má ướt át, phát hiện lòng bàn tay toàn là vết đen, cậu hoảng sợ hét lớn: "Mẹ ơi, con bị trúng độc rồi phải không?"
Chu Khiết tùy tiện ừ một tiếng, cố tình dọa cậu bé.
"Oa oa oa, con sắp c.h.ế.t rồi phải không?" Lạc Lạc xem phim hoạt hình thấy trúng độc là sẽ chết, cậu cũng sắp c.h.ế.t rồi sao?"Oa oa oa, bà nội mua kem cho con mà con chưa ăn, tiền tiêu vặt của con còn chưa dùng hết, con không muốn chất..."
Cậu vừa khóc vừa lau mặt, trực tiếp bôi mặt đen hơn: "Con còn chưa ăn bánh mì kẹp thịt, còn chưa ăn gà rán, còn chưa lấy vợ sinh con..."
Diệp Cửu Cửu sắp bị cậu bé mập mạp chọc c.h.ế.t rồi, vội vàng giải thích với cậu: "Chỉ là con bạch tuộc bị dọa nên phun mực thôi, rửa sạch là được, không bị trúng độc đâu..
Lạc Lạc bĩu môi, buồn bã hỏi: "Thật không?”
Diệp Cửu Cửu khẳng định: "Thật, rửa sạch là được."
Lạc Lạc lập tức thở phào nhẹ nhõm, một giây sau đã thu lại vẻ mặt buồn bã: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, con còn chưa lấy vợ, chưa thể c.h.ế.t được."
"..." Diệp Cửu Cửu không ngờ một đứa trẻ lại có thể diễn như vậy.
Chu Khiết cười ngượng ngùng, kéo Lạc Lạc đến bồn rửa tay rửa mặt, thật mất mặt.
Diệp Cửu Cửu quay người ném con bạch tuộc lớn vào thùng, lại bắt những con khác đã trốn thoát trở về.
Rửa sạch mặt, Lạc Lạc và Nguyệt Nguyệt lại tụ tập bên cạnh cái thùng, cẩn thận nhìn con bạch tuộc lớn đang không ngừng ngọ nguậy bên trong: 'Con này là con vừa nãy bò lên đầu tớ."
"Đồ xấu xa, bây giờ mày không bò ra được nữa rồi." Lạc Lạc khoanh tay trước ngực, mắng con bạch tuộc: "Mày có giỏi thì bò ra đây, bò lên đầu tao đi..."
"Đồ nhát gan, đồ xấu xí, mày không dám ra ngoài đâu." Lạc Lạc mắng xong vẫn thấy chưa hả giận, lại cẩn thận đưa ngón tay chọc vào đầu con bạch tuộc, chọc vào thấy nhớp nháp, còn thấy khá thú vị.
Diệp Cửu Cửu vừa đun nước xong quay lại nhắc nhở hai đứa trẻ: "Cẩn thận nó lại quấn lấy mấy đứa."
"Nó không dám đâu." Lạc Lạc vừa dứt lời, cái vòi to thô của con bạch tuộc lại vươn về phía cậu bé, dọa cậu bé hét lên một tiếng, sau đó quay người chạy ra ngoài: "Ối giời ơi, nó lại định cắn con."
Nguyệt Nguyệt cũng chạy theo ra ngoài, vừa chạy vừa hét, giọng nói ngọt ngào của cô bé lan khắp nhà hàng.
"Sao nó cứ nhắm vào con mà cắn vậy?" Lạc Lạc khóc lóc chạy vào lòng mẹ: "Có phải nó ghen tị vì con đẹp trai quá không?”
Mẹ Lạc Lạc bật cười, những người khác cũng cười theo, nước mắt cũng sắp Cười ra.
Diệp Cửu Cửu cũng cười không ngứớt, chút không vui trong lòng lập tức tan biến: "Mấy đứa, nó xấu thật nhưng ăn thì rất ngon, mấy đứa có muốn nếm thử không?”
"Có ạ." Lạc Lạc trả lời lớn: "Em muốn ăn con mực lớn bắt nạt em."
Diệp Cửu Cửu cười giải thích: "Nó phải gọi là bạch tuộc."
Dương lão thái thái ngạc nhiên hỏi: "Mực và bạch tuộc không phải là một sao?”
"Không giống nhau lắm." Diệp Cửu Cửu giải thích với mọi người: "Bạch tuộc chính là loại vừa nãy bò lên đầu bọn nhỏ, có một cái đầu tròn, mọi người thường gọi là bạch tuộc tám chân."
"Mực là loại mà mọi người vừa thấy có một đầu hình tam giác, toàn thân màu trắng." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Ngoài ra còn có một loại mực ống, vừa nãy ở dưới cùng trong thùng, mọi người thường gọi là mực nang, thân nó khá dày, trên lưng có một lớp vỏ cứng, có thể dùng làm thuốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận