Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 234


Cô bê thùng ớt lớn về bếp trước, sau đó lại đi rửa sạch máy xay, dọn dẹp xong xuôi thì đến phòng khách lấy đậu hũ mà chiều nay Lưu nãi nãi tặng.
Trước đây đều là bà tự làm nhưng bây giờ Diệp Cửu Cửu không biết, hơn nữa lại cần nước sốt ớt không chất phụ gia, vì vậy chỉ có thể tự mình làm.
Cô lấy đậu hũ ra xem, bên trong đã cho thêm nước tương, sau khi phơi nắng thì tất cả đều có màu nước tương đẹp mắt, hẳn có thể làm ra một nồi nước sốt ớt rất thơm, cô lại vào phòng trong lấy các loại gia vị khác, cô đang tập trung pha chế theo tỷ lệ, không để ý thấy tiểu nhân ngư đã ra ngoài tìm cô.
"Cửu Cửu?" Tiểu Ngư chạy đến phòng xem, lại đến phòng khách xem, không thấy người đâu lại chạy đến bếp, kết quả trong bếp vẫn không có ai.
Cô bé thắc mắc lại gọi một tiếng, vẫn không có tiếng trả lời, cô bé kiểng chân lên bệ rửa tay lấy vài quả nho, lấy xong thì định về phòng, lúc ra ngoài bông thấy bên cạnh tủ lạnh có đặt một cái thùng lớn màu đỏ.
"Đây là cái gì vậy?" Tiểu Ngư bối rối đi đến bên thùng nước và nhìn vào bên trong, thấy bên trong đỏ rực, trông còn đẹp mắt.
Cô bé nửa năm trên thùng nước, ngửi thấy mùi hơi cay, cô bé tò mò muốn sờ thử, kết quả nho trong tay vô tình rơi vào trong.
Cô bé vội vàng kiêng chân đi nhặt nho, kết quả dùng sức quá mạnh, ngã nhào vào trong theo kiểu trồng cây chuối.
"ÁI" Tiểu nhân ngư hoảng hốt kêu lớn: "Cứu mạng..."
Diệp Cửu Cửu vừa cầm đậu hũ, rượu trắng và các loại gia vị khác đi ra thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Tiểu Ngư từ trong bếp vọng ra, cô vội vàng chạy đến, vừa vào bếp đã thấy một nửa thân hình của cô bé nằm trong thùng ớt.
"Sao em lại chui vào thùng thế?" Diệp Cửu Cửu huyết áp tăng vọt kéo cô bé ra khỏi thùng, cô nhìn thấy ớt đầy đầu đầy mặt Tiểu Ngư: "Ồ, bây giờ em biến thành cá hấp ớt rồi à?"
Tiểu nhân ngư được cứu ra, ớt và nước ớt trên đầu chảy xuống theo má, vị cay xộc thẳng vào mắt và mũi, cay đến mức cô bé khóc ầm lên: "Cay-"
"Em đã biến thành tiểu nhân ngư ớt băm rồi, sao có thể không cay chứ? Em nhắm mắt lại, đừng mở ra." Diệp Cửu Cửu vội vàng bế cô bé vào phòng tắm rửa mắt và rửa mặt cho cô bé: "Không sao, rửa sạch là được." "Hu hu, em nhịn không được." Tiểu Ngư khó chịu khóc nức nở, những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má, rơi vào chậu đều biến thành những viên ngọc trai màu hồng, leng keng nghe rất hay.
"Vậy thì đừng nhịn." Diệp Cửu Cửu nghiêm túc rửa mắt cho cô bé mấy lần.
"Em thực sự khóc rồi-" Tiểu Ngư khóc càng lúc càng to, những viên ngọc trai nước mắt rơi xuống tí tách.
Lăng Dư đã cảm nhận được em gái khóc từ lâu, lúc này anh đặt điện thoại xuống đi đến, nhìn cô em gái đã biến thành đuôi cá: "Sao vậy?"
"Con bé bị ớt cay rồi." Diệp Cửu Cửu đau đầu nhìn những mảnh ớt đây đầu Tiểu Ngư, nếu cứ để cô bé ngâm trong nước rửa thì sẽ thực sự biến thành tiểu nhân ngư ớt băm, cô quay đầu bảo Lăng Dư đến bế Tiểu Ngư: "Tôi giúp cô bé gội đầu."
Sau khi Lăng Dư bế cô tiểu nhân ngư đang khóc nức nở, Diệp Cửu Cửu ngồi xổm bên cạnh giúp cô bé gội đầu, những mảnh ớt trên bề mặt rất dễ rửa sạch nhưng vẫn còn rất nhiều mảnh vụn nhỏ và hạt trắng kẹp trong sợi tóc, cần phải rửa sạch từng chút một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận