Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 441


Lăng Dư cũng có vẻ không hiểu: "Giải thích gì?"
Diệp Cửu Cửu tỏ ra rất bất lực: "... Thôi vậy."
Hai kẻ không có kiến thức thường thức.
Cô lặng lẽ quay đầu nhìn Tiểu Ngư, giúp cô bé chỉnh lại quần áo, quay đầu lại cô không để ý thấy khóe miệng Lăng Dư hơi nhếch lên.
Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng ho một tiếng: "Vì miệng em ngọt, chị sẽ mua cho em một cái để chơi."
Bình thường bận rộn, Diệp Cửu Cửu không có thời gian đưa cô bé ra ngoài chơi, mua cho cô bé một chiếc xe trượt tay cũng có thể giúp cô bé tiêu hao một chút năng lượng, tránh cho cô bé suốt ngày chỉ nhìn mấy con cua độc chơi.
"Cửu Cửu, yêu chị quá đi." Tiểu Ngư nhào vào lòng Diệp Cửu Cửu, hôn mạnh vào má cô: 'Moal"
Lăng Dư thấy Tiểu Ngư đ.â.m vào mình lại ngã ngửa ra sau, anh đưa tay kéo Tiểu Ngư ra: "Đừng có quây phá lung tung."
"Không sao đâu." Diệp Cửu Cửu ôm cô bé thơm thơm mềm mềm hôn một cái, sau đó đứng dậy: 'Đi thôi, chúng ta ra ngoài mua.”
Rất nhanh, bọn họ đã mua được xe trượt tay, ngoài ra còn mua cho Tiểu Ngư mũ bảo hiểm và miếng bảo vệ đầu gối và khuỷu tay: "Khi chơi thì phải đội cái này, nếu không ngã sẽ..."
Tiểu Ngư nhanh nhảu đáp lời: "Là sẽ bùm đúng không!"
Diệp Cửu Cửu bế cô bé lên: "Đúng vậy, nếu không đội thì sẽ bùm m.á.u me khắp nơi."
Tiểu Ngư ngoan ngoãn nói tiếp: "Vậy em phải đội."
"Được, vậy chị đội cho em." Diệp Cửu Cửu đội mũ bảo hiểm và miếng bảo vệ đầu gối, khuỷu tay cho Tiểu Ngư, sau đó đỡ tay lái cho cô bé: "Lên thử xem."
Tiểu Ngư thử đặt một chân lên trước, đứng vững rồi mới từ từ đạp chân phải, chiếc xe trượt tay được cô bé đỡ tay lái từ từ di chuyển về phía trước, có lẽ đã tìm được một chút cảm giác, cô bé phấn khích kêu lên: "Vui quá!"
"Cửu Cửu buông ra, em tự chơi." "Chậm một chút." Diệp Cửu Cửu biết cá nhỏ rất gan dạ nên cũng buông tay nhưng vẫn đi theo sau cẩn thận bảo vệ cô bé.
Tiểu Ngư trượt được vài vòng là đã học được, trực tiếp trượt rất nhanh, vụt một cái lao ra ngoài, lại vụt một cái quay lại, chơi rất vui vẻ.
Lăng Dư dựa vào ghế đá nhìn Tiểu Ngư đi tới đi lui: "Càng ngày càng nghịch ngợm.'
"Trẻ con không phải đều như vậy sao?" Ánh mắt Diệp Cửu Cửu vẫn dõi theo bóng dáng Tiểu Ngư: "Lúc mới đến môi trường xa lạ, cô bé rất sợ hãi, làm gì cũng cẩn thận, rất ngoan ngoãn, nhưng tôi luôn cảm thấy đây không phải là biểu hiện của một đứa trẻ hai ba tuổi."
"Bây giờ hoạt bát hiếu động, cũng trở nên thích cười hơn." Diệp Cửu Cửu thu hồi tâm mắt nhìn vê phía Lăng Dư: "Anh không thấy như vậy đáng yêu hơn sao?"
Lăng Dư gật đầu: "Chỉ là hơi ồn”"
"Trẻ con không ồn thì là câm." Diệp Cửu Cửu cong môi: "Là tai anh quá thính thôi."
Lăng Dư cười không nói gì, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Ngư, vừa lúc Tiểu Ngư đã chơi mệt, đẩy xe trượt tay chạy đến trước mặt hai người: "Muốn uống nước.'
"Đây." Diệp Cửu Cửu vặn nước mang theo người đưa cho Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư nhận lấy nước ừng ực uống.
Một bà mẹ bên cạnh nhìn Tiểu Ngư uống nước, không khỏi hỏi: "Con nhà cô không cần dỗ dành mà chịu uống nước lọc sao?"
Diệp Cửu Cửu nhìn Tiểu Ngư đang cầm bình, rất ngoan ngoãn đáng yêu: '... Ngoan lắm”
"Thế thì quá bớt lo, thật là ngưỡng mộ cô, không giống như con nhà tôi, ngày nào cũng chỉ muốn uống sữa hoặc đồ uống có đường, muốn cho nó uống nước lọc còn khó hơn lên trời." Bà mẹ này lại nhìn Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư: "Con gái các anh chị giống cha nhỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận