Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 405


"Không sao đâu." Tiểu Ngư lại hít một hơi: "Em không béo."
Diệp Cửu Cửu cười kéo hai bàn tay trắng nõn của cô bé an ủi: "Thực sự không béo, chỉ là bụng có một chút thịt thôi, có phải vừa rồi ăn quá nhiều đồ ăn chưa tiêu hết không?”
Tiểu Ngư thuận thế nói: "Tôm viên Cửu Cửu làm ngon quá, em không nhịn được, vô tình ăn nhiều mới thành ra thế này."
Diệp Cửu Cửu cười hỏi cô bé: "Vậy phải làm sao đây?”
Tiểu Ngư nghĩ mãi, rất không tình nguyện đưa ra một giải pháp: "Em, em sau này sẽ ăn ít lại một chút?
Diệp Cửu Cửu thuận thế đào hố cho cô bé: "Được, vậy sau này chúng ta ăn ít kẹo, sô cô la lại, buổi trưa sau khi ăn cơm em cũng vận động nhiều hơn một chút, không thì sau này chắc chắn sẽ béo hơn Lạc Lạc."
Tiểu Ngư ngây người, sao lại thành cô bé ăn ít kẹo rồi?
Cô bé vội vàng kéo quần bò ống rộng thùng thình của Cửu Cửu: "Đổi lại đi, em không có nói thế"
"Người cá đều là nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói ra thì không được thay đổi." Diệp Cửu Cửu đang muốn giảm lượng đường của Tiểu Ngư nên kiên quyết không cho cô bé cơ hội hối hận: "Nói không giữ lời sẽ biến thành chó con đấy."
Tiểu Ngư cúi vai, đáng thương chớp đôi mắt xanh biếc: " Cửu Cửu -"
"Nũng nịu cũng vô dụng, là em tự nói." Diệp Cửu Cửu cười xoa đầu cô bé: "Ra ngoài chơi đi, chị tiếp tục nấu ăn."
Tiểu Ngư muốn nói lại thôi nhưng thấy Cửu Cửu thực sự không có thời gian để ý đến cô bé, cô bé chỉ có thể bực bội chạy về phòng khách ở sân sau, nằm trên ghế sofa buồn bã một mình: Ôi trời ơi, cuộc sống của cô bé không còn vui vẻ nữa rồi.
Diệp Cửu Cửu tiếp tục nấu ăn, cả nhà Lạc Lạc đến bảy người, gọi bảy món một canh, cụ thể là nộm sứa đỏ, trứng chưng nghêu, ốc xà cừ sốt tiêu xanh, bánh tôm rong biển, tôm viên bọc sôi chiên, lẩu hải sản, súp nấm cá hồi và sashimi trứng cá hồi.
Món nộm, sashimi làm trước rồi mang lên, sau đó từ từ chiên bánh tôm, tôm viên, đều là những món trẻ con thích ăn, khi cô mang lên, Lạc Lạc đã tỏ ra rất thích thú.
"Chị ơi, em thích bánh tôm này, thơm giòn, ngon lắm." Lạc Lạc cầm bánh tôm cắn rôm rốp, nghe ra là có một hàm răng rất tốt.
Diệp Cửu Cửu không hề ngạc nhiên về điều này: "Tiểu Ngư cũng thích."
"Thật sao, Tiểu Ngư cũng thích." Lạc Lạc nói rồi nhìn về phía sau, không thấy Tiểu Ngư mềm mại đáng yêu ở vị trí quen thuộc: "Chị ơi, Tiểu Ngư đâu rồi?"
Diệp Cửu Cửu đáp: "Ở trong sân sau."
Lạc Lạc thất vọng ồ một tiếng: "Vậy khi nào em ấy ra ngoài? Em muốn xin lỗi em ấy."
"Một lát nữa sẽ ra." Diệp Cửu Cửu để cậu bé ăn trước, có chuyện gì thì lát nữa nói sau.
Nói xong, cô quay người định về bếp, Lưu nãi nãi ở phía sau gọi cô lại: " Cửu Cửu, giúp chúng tôi thêm một phần gỏi sứa đỏ, ốc xà cừ sốt tiêu xanh, bánh tôm rong biển."
Diệp Cửu Cửu đáp lại, nhanh chóng chạy về bếp tiếp tục nấu ăn, đợi cô mang hết các món ăn mà Lạc Lạc và Lưu nãi nãi gọi thêm lên thì có khách đến.
Người đến là Lý Lâm, hắn dìu một bà lão tóc bạc trắng, bà lão khoảng tám mươi tuổi, ăn mặc sang trọng, nhìn không giống người bình thường.
Phía sau họ còn có một cặp vợ chồng trung niên, nhìn tướng mạo thì hẳn là cha mẹ của Lâm, ăn mặc rất có khí chất.
Bà con thông gia của Lưu nãi nãi thấy vậy không khỏi thì thâm: "Quán Cửu Cửu có đủ loại khách, nhìn cách ăn mặc của họ thì không phải người bình thường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận