Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 454


Đã hơn một tháng không gặp Trương Hân, Diệp Cửu Cửu tưởng cô ấy đã nghĩ thông suốt không quay lại nữa.
Không biết tại sao, trong lòng có chút thất vọng.
Diệp Cửu Cửu dẫn hai người ngồi vào bàn ăn ở góc: "Muốn ăn gì?"
Trương Hân tinh thần không tệ, bế con gái ngồi xuống rồi nhìn thực đơn: "Bún tôm nồi đất, bánh bạch tuộc phô mai nổ, bánh cuốn tôm đỏ, thêm một phần dạ dày heo hâm cá bạc."
Những món này đều khá đắt.
Diệp Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn Trương Hân, cô ấy hào phóng như vậy không sợ bị mẹ chồng xấu tính bắt nạt sao?
Trương Hân dường như cũng nhận ra sự lo lắng của Diệp Cửu Cửu, cô ấy nhẹ giọng giải thích một câu: "Tôi ly hôn rồi."
Diệp Cửu Cửu sửng sốt.
Trương Hân lại tiếp tục nói: 'Hôm nay ly hôn."
"Sau khi ăn đồ nhà cô, con bé ăn uống tốt hơn rất nhiều, sức khỏe cũng tốt hơn trước rất nhiều nên muốn đưa con đến ăn thêm lần nữa trước khi rời khỏi Lộc Thành.
"Ăn uống tốt thì sức khỏe cũng sẽ tốt hơn." Diệp Cửu Cửu cầm thực đơn, quay về bếp làm đồ ăn cho mọi người.
Diệp Cửu Cửu trở lại bếp trước tiên nướng ốc lớn, sau đó mới xử lý tôm và cá bống bớp cần dùng, thời điểm cô xử lý tôm, Lăng Dư hỏi cô: "Ly hôn là có ý gì?
Diệp Cửu Cửu giải thích với anh: "Ở đây chúng tôi gọi hai người kết đôi là kết hôn, nếu không muốn ở bên nhau nữa, muốn tách ra thì gọi là ly hôn."
Lăng Dư gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Tộc chúng tôi không có loại này."
Diệp Cửu Cửu ồ lên một tiếng: "Không có sao? Vậy có thể lấy tam thê tứ thiếp không?"
"Không có." Lăng Dư nhẹ nhàng lật con ốc lớn trên bếp lò: "Tộc chúng tôi từ trước đến nay đều chung thủy." "... Thật tốt." Diệp Cửu Cửu mím môi cười nhẹ.
Lăng Dư liếc nhìn Diệp Cửu Cửu, khóe miệng cũng hơi cong lên.
Gió nhẹ thổi qua, làm rối loạn bầu không khí giữa hai người bên cửa sổ, có chút mơ hồ nhưng lại như cách một lớp, cần có người phá vỡ nó.
Tiểu Ngư nhảy tưng tưng chạy vào: "Cửu Cửu, con cua lớn vừa nãy trừng mắt với em."
Bầu không khí mơ hồ trong nhà lập tức tan biến, Diệp Cửu Cửu nhẹ ho một tiếng hỏi: "Tại sao nó trừng mắt với em?"
"Em trượt ván, nó cứ nhìn chằm chằm em."
"Vậy phải làm sao? Cắn nó một miếng."
"Được!" Tiểu Ngư lại nhảy tưng tưng chạy về phía cua Alaska.
Diệp Cửu Cửu nhìn thấy cảnh này thì nhìn Lăng Dư: "... Tôi nghi ngờ Tiểu Ngư đang lừa tôi.
Lăng Dư cong môi: "Là do cô nguyện ý chiều con bé."
"Cô bé đáng yêu, hiểu chuyện, tôi đương nhiên nguyện chiều chuộng cô bé rồi." Diệp Cửu Cửu một lòng làm mẹ hiền, vì vậy khi làm bánh bạch tuộc phô mai nổ, cô lại làm thêm một phần cho cô bé.
Tiểu Ngư được cho ăn thì vui vẻ y nha y nha hát hò, còn chạy vòng vòng trong sân.
Diệp Cửu Cửu dặn cô bé chạy chậm một chút đừng ngã, sau đó bưng những món ăn còn lại ra, khi bưng ra thì mọi người lại nói chuyện về quán riêng hải sản gây ra chuyện lần trước.
"Nghe nói nhà đó phải bán tiệm đó để bồi thường."
"Ngõ này hướng không tốt, các hộ dân xung quanh bên kia đều ở mặt phố, cái gì cũng có, trừ khi đến chỗ chủ quán thì không ai cố tình vòng ra phía sau, tiệm đó chắc bán không được."
"Tôi không quan tâm đến chuyện này, tôi chỉ thấy dù có nhiều tiên cũng không bù đắp được."
"Đúng vậy, tháng sau là sinh rồi, kết quả vì một bữa cơm mà không còn nữa, thật quá xui xẻo." Lý Quyên là một người mẹ, nghĩ đến nếu con mình không còn nữa thì chắc chắn sẽ phát điên mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận