Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 229


Bà nội và bà ngoại Lạc Lạc thì không thấy có vấn đề gì, thấy trẻ con ăn nói tốt mới có thể giống cha nó làm quản lý: "Đã lâu không ăn đồ ăn của chủ quán, hôm nay có gì?”
"Hôm nay có cua nhện, tôm hùm hoa hồng và cá nướng." Diệp Cửu Cửu chưa kịp vào bếp nên tiện tay đưa thực đơn cho hai bà lão.
Bà nội Lạc Lạc xem qua: "Lần đầu tiên nghe nói đến cua nhện, tôm hùm hoa hồng, có ngon không?"
"Ngon." Diệp Cửu Cửu thì chưa ăn nhưng nghe phản hồi của Cao Viễn thì rất ngon.
Cha Lạc Lạc: "Vậy chúng ta gọi một phần?”
"Vậy gọi hết đi." Mẹ Lạc Lạc thấy món ăn không nhiều nên gọi hết, hôm nay là sinh nhật mẹ cô ấy, cố ý đến ăn hải sản: "Cho chúng tôi thêm một chai rượu nữa."
"Được, các vị chờ một lát." Diệp Cửu Cửu đưa sổ ghi chép cho Lăng Dư, sau đó vội vàng chạy vào bếp nấu ăn, hai bàn khách đều gọi hết, cô nấu ăn thì trực tiếp làm hai phần, làm xong thì để Lăng Dư bê ra, cố gắng không để mọi người phải đợi lâu.
"Con cua nhện này sao lại giống con nhện thế?" Khi mọi người nhìn thấy con cua nhện trông giống con nhện thì đều sợ hết hồn: "Cái chân này dài quá."
Lạc Lạc sợ hãi kêu to: "Mẹ ơi, nó sẽ cắn người."
"Không đâu, đã nấu chín rồi." Mẹ Lạc Lạc cũng không ngờ cua nhện lại to như vậy, hai bên càng cua cộng lại cao bằng cả Lạc Lạc: "Dài quá."
"Thịt bên trong trông cũng nhiều." Cha Lạc Lạc trực tiếp bẻ một chiếc càng cua, cắt ra là có thể thấy thịt càng cua trắng nõn săn chắc bên trong, hắn lấy một miếng thịt săn chắc dai ngon cho vào miệng, thịt mềm mịn, tươi ngon, vẫn ngon như mọi khi.
Cha Lạc Lạc bẻ một đoạn, bóc ra đưa cho Lạc Lạc: "Lạc Lạc thử xem, đặc biệt ngon, còn ngon hơn cả tôm hùm nướng phô mai này."
"Con không dám, nó sẽ cắn miệng con." Lạc Lạc sợ hãi trốn sau lưng mẹ.
"Nó sẽ không cắn đâu, thực sự rất ngon" Bà nội Lạc Lạc cũng nếm một miếng, hấp cách thủy đảm bảo tối đa độ mặn và ngọt của nó, khiến bà, một người không thích ăn hải sản, ấn tượng về hải sản chỉ có mùi tanh cũng không dừng lại được: "Ăn nhanh đi, không ăn là mọi người ăn hết đấy."
"Mọi người ăn đi, để nó cắn miệng mọi người, sau đó sẽ sưng thành miệng xúc xích, xấu lắm." Lạc Lạc càng nghĩ càng sợ, quay đầu nhìn Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư phải làm sao bây giờ, cha mẹ anh sắp thành miệng xúc xích rồi."
Tiểu Ngư: "Miệng xúc xích là gì?"
"Là thế này." Lạc Lạc bĩu môi, thêm hai ngón tay mũm mĩm: "Xấu lắm."
Tiểu Ngư tỏ vẻ ghét bỏ: "Eo."
"Có xấu không?"
"Có.
"Anh cũng thấy vậy nhưng họ không nghe anh."
"Vậy phải làm sao?"
Lạc Lạc suy nghĩ một chút: "Xấu đi thì anh không cần họ nữa."
Mẹ Lạc Lạc xắn tay áo: "Đừng ai cản tôi đánh con."
Lạc Lạc sợ hãi chạy đến bên Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư bảo vệ anh."
"Không bảo vệ." Tiểu Ngư nhớ rất rõ: "Em chỉ bảo vệ Cửu Cửu."
Lưu nãi nãi bên cạnh cười hỏi cô bé: “Cháu bảo vệ Cửu Cửu sao? Vậy cháu có bảo vệ anh trai không?”
Tiểu Ngư lắc đầu: "Anh trai lợi hại lắm, anh ấy bảo vệ cháu và Cửu Cửu."
"Đúng vậy, anh trai là con trai, con trai phải bảo vệ con gái chứ?" Mẹ Lạc Lạc nói rồi nhìn đứa con trai mập mạp đang trốn sau Tiểu Ngư: "Sao con lại nỡ trốn sau Tiểu Ngư?"
Lạc Lạc ngẩng đầu lên, lý lẽ hùng hồn: "Con gái cũng có thể bảo vệ con trai."
Nói xong, cậu bé lại chen vào bên trong, kết quả chen chúc mãi thì phát hiện mình bị kẹt giữa ghế và chậu hoa phía sau: "Mẹ cứu con, con không nhúc nhích được-'
Bạn cần đăng nhập để bình luận