Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 333


Tiểu Ngư lại chạy ra: "Cửu Cửu, em giúp chị."
"Được." Diệp Cửu Cửu đưa gáo nước cho Tiểu Ngư, Tiểu Ngư tuy còn nhỏ nhưng rất thích giúp cô làm việc này việc kia, cô cũng vui vẻ đào tạo một trợ lý nhỏ: "Cứ đổ đều nửa thùng nước còn lại lên trên là được."
Tiểu Ngư múc một gáo nước, đột nhiên ngửi thấy trong đó có mùi gì đó: "Trong nước có mùi của em?”
Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng: "Đây là nước tắm của em."
Tiểu Ngư ngây người: 'Á?"
"Tiết kiệm nước, biết không?" Diệp Cửu Cửu nhìn cây hành lá ướt sũng: "Tưới nhiêu một chút, sau này những cây hành này đều có mùi của người cá."
"Á?" Tiểu Ngư ngây người vài giây, sau đó trên mặt lộ ra vẻ phấn khích khó hiểu: "Em muốn biến tất cả chúng thành mùi của em."
"Tất cả đều biến thành mùi của em?" Diệp Cửu Cửu cười hỏi cô bé: "Đó là rất nhiều Tiểu Ngư đấy, em định làm bạn với chúng sao?”
Tiểu Ngư: "Không phải."
Diệp Cửu Cửu: "Vậy định làm gì?"
Tiểu Ngư ngây thơ vô tội nói: "Tất nhiên là ăn rồi."
Diệp Cửu Cửu kinh ngạc: "Ăn?"
"Đúng vậy." Tiểu Ngư trả lời rất hùng hồn: "Em chưa từng nếm thử mùi vị của mình."
Nói xong, cô bé lại l.i.ế.m môi: "Em xinh đẹp như vậy, chắc chắn rất ngon."
"..." Diệp Cửu Cửu nhìn Tiểu Ngư hung dữ, cô nghiêm túc nghi ngờ, nếu không phải tự cắn quá đau, chắc chắn cô bé sẽ cắn thịt mình để ăn.
"Em tưới đi, vài ngày nữa chị hái cho em nếm thử mùi vị của em." Diệp Cửu Cửu lặng lẽ đứng dậy đi vào bếp mở tủ lạnh.
Vì bài học ngày hôm qua, Diệp Cửu Cửu không để cái thùng cao đó nữa, đợi vài ngày nữa cần thay nước biển thì mới để vào.
Hôm nay trong tủ lạnh có rất nhiêu rong biển, loại xanh mướt thì chỉ có một miếng, giống như cây cải xanh mới mọc trên ruộng, rất tươi non. Ngoài rong biển còn có cà xỉu, đây là một loại sò, cũng là một loại hóa thạch sống có lịch sử hàng trăm triệu năm, tất cả những cà xỉu này cộng lại có khoảng bốn năm cân, có thể làm thành một món ăn riêng.
Ngoài ra còn có một con ốc dừa nặng mười lăm cân, to và nặng, suýt nữa đè c.h.ế.t những con cá và tôm bên dưới.
"Sao to thế này mà không tự chui xuống dưới được? Xem kìa, đè c.h.ế.t hết cá của chị rồi." Diệp Cửu Cửu bắt hết những con cá mú, cá đạn bên dưới ra, mỗi con nặng hơn một cân, một lớp có ba mươi con, mỗi loại có mười lăm con.
Sau khi chuyển hết cá vào bể cá, mùi tanh trong tủ lạnh giảm đi rất nhiều, cô lấy ra mười tám con tôm lớn, có mười một con tôm càng xanh lớn, mỗi con dài bằng cánh tay cô, đủ bảy cân, còn có mười bảy con tôm tre, giống như những con tôm được tặng ngày hôm qua, dài từ đầu ngón tay đến khuỷu tay, nặng hơn ba cân.
Bên dưới những con tôm này còn có một con tôm hùm xanh nặng khoảng năm cân, tôm hùm xanh rất hiếm vài chục vạn con mới có một con, may mà nó bám chặt vào góc ngăn kéo, không có dấu hiệu bị đè, nếu không thì không bán được giá tốt.
Bên cạnh tôm hùm xanh còn có một con cá mú, lưng nó màu nâu sâm, một phần bụng màu bạc, phía dưới nữa là màu vàng, con cá này có họ hàng với cá đao đã đến trước đó, vì vậy màu sắc đều khá sặc sỡ.
Con cá này không lớn lắm, chỉ dài nửa mét, nặng khoảng mười lăm cân, bị kẹt cứng trong ngăn kéo, Diệp Cửu Cửu đau lòng nhìn con cá lớn đã hấp hối: "Đừng chết, c.h.ế.t rồi lát nữa sẽ không tươi nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận