Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 249


"Con không phải chó." Lạc Lạc không vui lẩm bẩm một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đi theo đến ngồi bên bàn ăn, bởi vì cậu bé biết hải sản ở đây của chị chủ quán ngon nhất, nếu để cha mẹ ăn hết thì cậu bé sẽ phải đói bụng.
"Tổng giám đốc Chu, đây là một nhà hàng riêng tư vê hải sản khá đặc sắc ở đây, đừng thấy nó mở trong ngõ nhỏ nhưng hương vị thực sự rất ngon, tôi đã đến rất nhiều nhà hàng hải sản nhưng vẫn luôn thấy ở đây ngon nhất." Cha Lạc Lạc chỉ vào ba món ăn được bưng lên: "Đây là thạch rau câu làm thủ công từ rong biển, còn đây là sò điệp đầu giấm, cá đồng kho dấm, mọi người thử xem hương vị thế nào?”
Tổng giám đốc Chu gắp một miếng cá đổng, dùng đũa nhẹ nhàng tách phần thịt cá ở lớp biểu bì, để lộ phần xương sống màu xanh bên trong, đúng là cá đồng: "Rất ít khi thấy con cá đồng nào to như vậy."
Cha Lạc Lạc đánh giá khách hàng một lượt: "Tổng giám đốc Chu cũng có nghiên cứu sao?"
"Tôi bị tiểu đường nên thường ăn hải sản." Tổng giám đốc Chu không phải nghi ngờ hải sản giả, mà là thấy ngạc nhiên, chủ quán lại có bản lĩnh mua được con cá đống to như vậy.
Cha Lạc Lạc thuận miệng hỏi: "Vậy anh thấy hải sản này thế nào?"
Tổng giám đốc Chu nếm thử cá đổng, lúc đầu ngửi thấy mùi giấm rất nồng, còn tưởng chủ quán không chuyên nghiệp, cho quá nhiều giấm, nhưng sau khi nếm thử thì phát hiện ra mùi giấm thực ra rất nhạt, vừa đảm bảo được độ tươi ngon của cá đổng lại làm cho hải sản đơn điệu thêm phần hương vị.
"Cũng không tệ." Tổng giám đốc Chu lại thử món sò điệp dầu giấm bên cạnh, thấy cũng rất ngon: "Tôi rất ít khi ăn được hải sản tươi như vậy ở những nơi ngoài Hải Thành."
"Những người không quen ăn hải sản đều thấy rất tanh, vậy nên có nhiều người ở nơi khác thường dùng gia vị đậm để che đi mùi tanh của nó, nhưng thường thì như vậy sẽ hoàn toàn che mất vị tươi ngon vốn có của nó." Tổng giám đốc Chu hài lòng gật đầu: "Món này làm rất tốt."
Cha Lạc Lạc: "Tay nghề của chủ quán thực sự tốt, hải sản cô ấy làm ra gần như không có mùi tanh, mẹ tôi là người không thích ăn hải sản nhất nhưng mỗi lần đến đây đều khen ngon." "Hơn nữa hải sản của chủ quán rất tươi, có lẽ đây cũng là một trong những lý do khiến nó ngon." Mẹ Lạc Lạc chỉ khen nguyên liệu, không nói nhiêu đến công dụng gì cả, tránh để vị tổng giám đốc Chu đa nghi này lại tưởng cô ấy là nhân viên bán hàng thực phẩm chức năng.
"Thực sự rất tươi.' Vợ tổng giám đốc Chu nhìn hai đứa trẻ kén ăn, có thể khiến hai đứa trẻ ăn hết thì chắc chắn là tươi ngon.
"Có món mới rồi." Mẹ Lạc Lạc nhìn Lăng Dư bưng đến ốc hương xào chua ngọt, lẩu cua hoàng kim, cá bơn hấp xì dầu, vội vàng dọn những món đã động vào trên bàn về phía mình: "Làm phiền anh đặt đồ ăn ở đây."
Lăng Dư đặt ba món ăn lớn trước mặt bốn người nhà tổng giám đốc Chu, sau đó lại đi.
Vợ tổng giám đốc Chu ngạc nhiên nhìn Lăng Dư đeo khẩu trang, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng khí chất toàn thân này khiến bà ấy cảm thấy không phải người bình thường: "Không ngờ nhà hàng này cũng tàng long ngọa hổ."
Mẹ Lạc Lạc cười cười không biết nên nói gì, nhưng trong lòng cô ấy, chủ quán cũng thực sự không tâm thường: "Mọi người thử con ốc hương này xem, nghe chủ quán nói nặng năm cân năm lạng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận