Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 252


"Cái ngon hơn còn ở phía sau." Chu Chu nhìn món cá bơn hấp nước sốt cay và ốc hương kho tàu đỏ được mang lên sau đó: "Đây là cá bơn, chủ quán nói cá bơn quá lớn, chỉ có thể làm riêng."
"Trưa nay em đã muốn thử hai món này nhưng chỉ có hai chúng ta, căn bản không ăn hết được, chủ quán cũng không cho chúng ta lãng phí." Chu Chu lấy điện thoại chụp ảnh gửi cho Cao Viễn: "Mập, anh xem đây là gì?"
Cao Viễn đang trên đường về nhà, nhìn tin nhắn Lý Lâm và Chu Chu gửi đến, đột nhiên muốn quay xe về: "Trưa mới ăn mà cô lại đi nữa sao? Không sợ biến thành lợn à?"
"Anh mới là lợn." Chu Chu không vui đặt điện thoại xuống, chặn tên mập c.h.ế.t tiệt này.
Cao Viễn thở dài xuống xe, sau đó kéo hành lý về biệt thự nhà mình, vừa vào cửa đã gặp ông bà nội nghe thấy tiếng động ra xem: "Ông bà nội, cháu về rồi."
Ông bà nội nhìn thấy Cao Viễn thì ngẩn người: "?2?"
Giọng nói thì đúng.
Nhưng khuôn mặt thì không đúng.
Họ nhìn ra ngoài, cháu trai nhà mình trốn ở đâu vậy?
Cao Viễn khó hiểu hỏi hai người: "Ông bà nội, hai người tìm gì vậy?"
Ông nội đẩy đẩy cặp kính lão, tiến lại gần nhìn kỹ đứa cháu trai lớn, không chắc lắm hỏi: "Cháu là A Viễn à?"
"Ông nội, lẽ nào ông còn đứa cháu trai nào khác tên A Viễn sao?" Cao Viễn đùa giỡn, hạ thấp giọng: "Ông nội, chuyện này bà nội cháu biết không?"
Giọng điệu này, giọng nói này, đúng là cháu trai nhà mình, ông nội nghi ngờ nhìn Cao Viễn: "Thằng nhóc thối, sao cháu lại thay đổi thế này?"
Bà nội cũng ngơ ngác nhìn khuôn mặt trơn láng của cháu trai: "Mụn trên mặt cháu đâu rồi?"
"Hết rồi ạ." Cao Viễn đỡ hai cụ vào nhà: "Cha mẹ cháu đâu ạ?"
"Ở trong nhà, chỉ đợi cháu về ăn cơm tối thôi." Bà nội vẫn không tin vào mắt mình, khuôn mặt đỏ bừng trước đây sao lại sạch sẽ thế này? "Con trai về rôi sao?" Mẹ Cao nghe thấy tiếng động từ trên lầu đi xuống, vừa xuống lầu vừa gọi chồng đang ở trong thư phòng: "Ông già, con trai về rồi."
"Vê rồi." Cha Cao cũng đi theo xuống: "Cuối cùng cũng về rồi, ăn cơm thôi...
Nhìn thấy Cao Viễn, lời nói của cha Cao nghẹn lại trong cổ họng, ông xoa xoa mắt: "Vợ, đây là..."
Mẹ Cao cũng ngơ ngác, tên mập trắng trẻo này là ai vậy?
Cao Viễn đứng dậy: "Cha mẹ, hai người nhìn gì vậy?”
Mẹ Cao nghe thấy giọng nói quen thuộc, lại sửng sốt: "Con trai?"
Cao Viễn vừa buồn cười vừa bất lực: "Đúng rồi, mẹ không nhận ra con trai mình sao?”
"Mẹ thực sự không nhận ra." Mẹ Cao kinh ngạc nhìn Cao Viễn, một phút sau mới lên tiếng: "Con trai, con đi phẫu thuật thẩm mỹ à?"
Cha Cao cũng hỏi theo: "Đi phẫu thuật ở đâu vậy, hiệu quả tốt thế."
".. Hai người không mong da con đẹp lên sao?" Cao Viễn ngã xuống ghế sofa: "Hai người là cha mẹ ruột của con đó."
Ông bà nội cười ha ha: "Thực sự thay đổi quá lớn, mọi người không dám nhận."
Cao Viễn chỉ vào mặt mình: "Mày rậm mắt to, đẹp trai phong độ, dễ nhận như vậy sao lại không dám nhận?”
"Trước đây mặt con toàn mụn, hoàn toàn không giống bây giờ." Mẹ Cao ngồi xuống bên cạnh: "Con trai, hai tháng nay con làm gì vậy? Sao đột nhiên lại đẹp trai thế?"
Cha Cao: "Tập thể dục à?"
Bà nội: "Có phải sắp ba mươi tuổi rồi nên hết mụn không?"
"Đầu không phải." Cao Viễn kể lại chuyện gần đây mình ngày nào cũng đi ăn hải sản: "Hải sản của quán đó rất kỳ diệu, ăn vào có thể điều hòa cơ thể, nhiều người bị vấn đề về dạ dày, huyết áp cao đều được giải quyết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận