Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 194


Ngay cả những sinh vật thấp kém như vậy cũng phải giữ lại?
Diệp Cửu Cửu còn chưa biết suy nghĩ của Lăng Dư, cô bình tĩnh lại rồi quay trở lại bếp, cầm rong biển lắc lại, cho đến khi giũ hết giun cát bên trong.
Lắc xong, cô lại đeo găng tay lấy cẩn thận một số con giun cát trong tủ lạnh cho vào thùng, khoảng năm cân.
"Đáng sợ." Diệp Cửu Cửu lấy một thứ gì đó trùm lên, mắt không thấy thì tim không đau, sau đó tiếp tục quay người lấy hải sản, bên trong còn rất nhiều con nghêu, kích thước gần bằng con giun cát.
Ngoài ra còn rất nhiều tôm đỏ, kích thước thuộc loại bình thường, chỉ dài hơn lòng bàn tay một chút, khoảng mười cm.
Còn có một số ốc đinh và nghêu huyết, nhặt lại cũng được khoảng mười cân, cô còn phát hiện ra rất nhiêu cá cơm nhỏ ở bên dưới, mỗi con chỉ bằng ngón tay cái, màu trắng bạc trong suốt trông rất tươi.
Diệp Tiểu Ngư nhìn thấy thì thèm chảy nước miếng, cô bé lén đưa tay câm một con nhét vào miệng, nếm thấy vị tươi ngon rồi lại liên tục ăn thêm mấy con nữa.
"Đừng ăn nữa, ăn nữa thì hôm nay chúng ta không kiếm được tiên đâu." Diệp Cửu Cửu bưng cá cơm nhỏ đến đặt trên bệ cửa sổ, tiểu nhân ngư thấp bé nên không với tới được.
Tiểu nhân ngư buồn bã cúi vai, Cửu Cửu xấu xa, người ta đói bụng mà.
Cô bé đang buồn bã thì Lăng Dư đột nhiên xuất hiện bên cửa sổ, anh đưa ngón tay trắng nõn thon dài ra nhẹ nhàng nhón một con, nhẹ nhàng ném vào miệng.
Mắt Diệp Tiểu Ngư sáng lên, lặng lẽ há to miệng: Em cũng muốn.
Diệp Cửu Cửu còn chưa biết hành động nhỏ của hai anh em, lúc này cô đang cẩn thận từng bước "mời" những con cua hoàng hậu chân dài ra ngoài.
Cua hoàng hậu còn có tên gọi khác là cua tuyết, nổi tiếng là vỏ mỏng, thịt nhiều, thịt dày, gạch béo, hôm nay khách hàng có phúc rôi.
Diệp Cửu Cửu cẩn thận đếm lại, tổng cộng có mười bảy con, mỗi con nặng khoảng bốn cân, hôm nay lại là một ngày kiếm bộn tiên! Nhặt xong cua, Diệp Cửu Cửu phát hiện bên dưới có ba con mực lớn siêu to khổng lồ, trên râu mực quấn một con cá đai bạc trắng.
Cá đai còn sống, ngửi thấy rất tươi, không có mùi tanh, cô cẩn thận trực tiếp bắt mực ra, cùng cho vào bể cá đựng nước biển để nuôi, tránh để chết.
Tiểu nhân ngư kiễng chân nhìn vào tủ lạnh: "Bên trong còn không?”
"Còn nữa." Diệp Cửu Cửu nhìn con cá duy nhất hôm nay bị các loại hải sản khác đè ở bên dưới, đó là một con cá tuyết dài một mét, nặng khoảng mười lăm kg, cô vui vẻ ôm cá tuyết đi về phía bể cá đựng nước biển.
Đi được vài bước thì phát hiện con cá tuyết trong tay ngày càng nặng, cô cúi đầu mới phát hiện tiểu nhân ngư đang cắn vào đuôi cá tuyết treo ở bên dưới: "22"
Diệp Tiểu Ngư hoảng hốt chớp chớp mắt: Ồ, bị phát hiện rồi.
Tiểu nhân ngư chớp mắt đầy chột dạ, làm sao bây giờ, bị Cửu Cửu phát hiện rồi.
Diệp Cửu Cửu cũng thực sự không ngờ tiểu nhân ngư lại ăn trộm cá tuyết ngay trước mặt cô, mím môi rồi cười trêu cô bé: "Ui, sao đuôi cá tuyết lại treo một nàng tiên cá thế này? Hay là nấu chung luôn đi, không biết nồi lớn có đựng vừa không.
Tiểu nhân ngư sợ hãi lập tức buông cá tuyết ra, giọng nói ngây thơ phản đối: Em không ăn được đâu-”
Diệp Cửu Cửu thất vọng ồ lên một tiếng: "Thì ra em không ăn được à."
"Vậy sao em lại cắn cá của chị?"
Tiểu nhân ngư buồn bã chu cái miệng đỏ hồng, chỉ còn một chút nữa là ăn được rồi: "Em đói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận