Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 572


Ăn lẩu dùng đũa sẽ tiện hơn một chút, vì vậy Tiểu Ngư cũng khó khăn cầm đũa nhưng luôn kẹp không chặt: "Ối giời, lại rơi rồi."
Tiểu Ngư khó khăn cầm đũa: " Cửu Cửu làm sao bây giờ? Em mãi không học được."
"Học từ từ thôi, hôi nhỏ chị cũng học rất lâu." Diệp Cửu Cửu gắp cho cô bé một ít thịt cá và thịt tôm đã luộc chín, ngoài ra còn gắp cho cô bé một ít rau: "Em thử từ từ xem, nếu không được thì dùng thìa."
"Được rồi." Tiểu Ngư lại thử thêm vài lần, vẫn không kẹp được, cô bé chu môi thất vọng, sao mình lại không học được chứ?
Lăng Dư thấy cô bé lại kẹp rơi ra ngoài bát: "Ngốc quá."
"Cua còn học nhanh hơn em.”
"2??" Tiểu Ngư không vui trừng mắt nhìn anh trai, sau đó quay người chạy vào bếp.
Diệp Cửu Cửu đang gắp thức ăn cho Tiểu Ngư, nhìn Tiểu Ngư tức giận bỏ đi: Em đi đâu vậy?”
Tiểu Ngư vừa đi vừa nói: "Giận rồi."
"Giận anh đấy." Diệp Cửu Cửu nhìn thủ phạm Lăng Dư: "Tay trẻ con rất nhỏ, không biết dùng đũa là chuyện bình thường, anh mau đi dỗ dành em ấy đi."
"Không cần đâu, cô bé sẽ ra ngay thôi." Lăng Dư vừa dứt lời, Diệp Cửu Cửu đã thấy Tiểu Ngư chạy ra, đúng lúc cô đang bối rối thì thấy Tiểu Ngư đặt cua Nhất Nhất lên bàn.
Tiếp theo, Tiểu Ngư nhét một đôi đũa vào càng lớn của con cua,
"Mi kẹp thức ăn."
Con cua đột nhiên bị nhét một đôi đũa: "222"
"Mi mau kẹp thức ăn đi." Tiểu Ngư đẩy bát về phía con cua.
Con cua động đậy càng, càng vừa buông ra, đũa đã rơi xuống, Tiểu Ngư lại nhét vào: "Mi ngốc quá, mau kẹp thức ăn đi."
Con cua trợn mắt, vứt đũa, quay đầu định bỏ trốn khỏi nơi thị phi này.
Tiểu Ngư thấy thế, con cua căn bản không biết, cô bé đắc ý ngẩng đầu lên: “Anh trai lừa em, nó còn không biết dùng đũa hơn cả eml"
Lăng Dư: '...
Diệp Cửu Cửu phì cười một tiếng, đúng là một đứa trẻ thông minhl
Tiểu Ngư cầm con cua đang giơ càng về phía Lăng Dư: "Anh trai, anh xem, em thông minh hơn cả cuaf"
Lăng Dư cau mày nhìn Tiểu Ngư đang hỏi những câu hỏi ngu ngốc, đúng là ngốc c.h.ế.t đi được.
Diệp Cửu Cửu thì cười đến nỗi suýt trượt xuống gầm bàn, thực sự không ngờ Tiểu Ngư lại đi so sánh với cua, quan trọng nhất là cô bé còn lý lẽ đanh thép, nói cô bé ngốc thì trông cô bé lại rất thông minh.
Tranh luận xong với anh trai, Tiểu Ngư chống nạnh hỏi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, chị cười gì vậy?"
Diệp Cửu Cửu nhịn cười, sợ cô bé giận nên khen: "Thấy em đáng yêu."
Tiểu Ngư lý lẽ đanh thép "Ừ”" một tiếng: "Em rất đáng yêu."
"Đúng vậy, em rất đáng yêu." Diệp Cửu Cửu cười, bảo Tiểu Ngư thả con cua ra: "Nhớ rửa tay rồi mới ăn cơm."
"Em biết rồi.' Tiểu Ngư cầm con cua chạy vào bếp, định ném vào bể cá.
Con cua kêu âm ï: Dùng xong là vứt, trân trọng cảm ơn luôn!
Tiểu Ngư rửa sạch tay, sau đó quay lại vị trí cũ, cô bé liếc nhìn anh trai đang ngồi bên trong, tức giận đẩy bát của mình sang phía Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, em muốn ngôi cạnh chị."
"Không ngồi với anh trai nữa sao?" Diệp Cửu Cửu đứng dậy nhường chỗ cho Tiểu Ngư ngồi vào trong.
“Anh trai nói em, em không ngôi với anh trai nữa, em rất hay ghi thù.' Tiểu Ngư hừ hai tiếng trèo lên ghế, nhanh chóng tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống, cầm thìa múc miếng cá đuối mềm mại cho vào miệng.
"Ừ, em rất hay ghi thù." Diệp Cửu Cửu cười, tiếp tục đút cho cô bé, thực ra cô bé không hề hay ghi thù, hơn nữa còn rất sùng bái anh trai, nhiêu nhất là giận dỗi một tiếng, cô bé lại chạy đến bên Lăng Dư gọi anh trai dài anh trai ngắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận