Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 277


Cô hơi nghiêng người về phía trước, muốn nhìn rõ hơn một chút nhưng vừa mới đến gần lan can bằng đá chạm khắc thì bị Tiểu Ngư dùng sức kéo lại: "Cửu Cửu nhanh vào đi, chị ngã xuống là xong đời."
"Không sao, chị chỉ nhìn thôi." Diệp Cửu Cửu chỉ muốn nhìn rõ chữ viết trên thuyền du ngoạn.
Tiểu Ngư tức giận nói: "Cửu Cửu không nghe lời, chị ngã xuống thì em sẽ không cứu chị đâu..
Diệp Cửu Cửu nghe vậy thì quay đầu lại, véo nhẹ b.í.m tóc nhỏ của cô bé: "Chị đối xử với em tốt như vậy, em lại không cứu chị sao? Chị sẽ rất buồn đấy."
"Em cứu chị thì đuôi sẽ biến ra và bị phát hiện." Tiểu Ngư nghiêm mặt nhìn cô: "Em không thể cứu chị."
Diệp Cửu Cửu cong ngón tay chọc vào giữa mày cô bé: "Thì ra là vậy, chị còn tưởng em không muốn cứu chị chứ."
"Là vậy đó." Tiểu Ngư dừng lại một chút: "Nhưng có thể để anh trai cứu chị."
“Anh trai lợi hại hơn, anh trai cứu chị." Tiểu Ngư nhìn sang người anh trai đứng như tùng như bách: “Anh trai, đúng không?”
Lăng Dư liếc nhìn cô bé, rồi lại nhìn sang Diệp Cửu Cửu trắng bệch dưới ánh trăng: Đúng.
"Yên tâm, sẽ không để cô bị cuốn đi."
Diệp Cửu Cửu nghe vậy không khỏi nhìn sang Lăng Dư, vừa đối diện với đôi mắt đen hơn cả màn đêm của anh, không hiểu sao cô lại thấy đây là một xoáy nước sâu thẳm, chỉ cần đến gần sẽ bị hút vào.
Cô đè nén trái tim đang đập loạn, hít một hơi, lặng lẽ dời mắt đi: "... Tôi biết bơi."
Tiểu Ngư: "Cửu Cửu chị biết bơi sao?"
Diệp Cửu Cửu nghiêm mặt: "Biết chứ, còn bơi rất giỏi nữa."
Tiểu Ngư chớp mắt: "Em không biết."
"Những chuyện em không biết còn nhiều lắm." Diệp Cửu Cửu cũng rất thích nước, hồi nhỏ vừa xuống nước là đã biết bơi, thậm chí còn không cần thầy dạy, giống như trời sinh đã biết vậy. "Vê thôi, đến nhà rồi." Diệp Cửu Cửu thấy nhiều người đã từ từ đi vê nên cũng kéo hai người về phía nhà.
Ba người thong thả đi bộ về nhà, trên đường về Tiểu Ngư nằm trên vai anh trai, líu lo nói không ngừng, lúc thì nói xe bên đường chạy nhanh quá, lúc thì nói nước trong hồ phun nước đẹp quá.
Nói được một lúc, cô bé lại ngước nhìn vầng trăng tròn sáng trên bâu trời đêm: "Trăng tròn quá.'
Diệp Cửu Cửu cũng ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời: "Ngày mai trời lại nắng to."
Như cô nói, ngày hôm sau lại là một ngày nắng to.
Sáng sớm Diệp Cửu Cửu đã cảm nhận được luồng nhiệt tỏa ra, cô vươn vai, lấy một chai nước rồi thong thả đi vào bếp, một tay câm nước, một tay mở tủ lạnh, hôm nay lại mở khóa được loại hải sản đặc sản mới nào đây?
Vừa mở tủ lạnh ra, cô đã ngây người.
Tất cả những gì cô nhìn thấy đều là rong biển.
Hôm nay rong biển họp à?
Diệp Cửu Cửu bị màu xanh trong tủ lạnh làm cho chói mắt, hôm nay phải làm tiệc toàn rau sao? Biết thế thì hôm qua đã tiết kiệm cá một chút.
Cô kéo rong biển ra, phát hiện bên trong có thứ gì đó quấn vào, còn rất nặng.
Diệp Cửu Cửu dùng một chút lực, một đống lớn bên trong cũng rơi ra theo.
Sau khi đống này rơi xuống, cô phát hiện đằng sau rong biển còn quấn một con bạch tuộc lớn, đầu nó ước chừng to bằng cái chậu mười tấc, những xúc tu đầy giác hút vừa thô vừa dài, trông dài khoảng nửa mét, vặn vẹo trông rất đáng sợ.
Lúc này Diệp Cửu Cửu vẫn chưa biết điều đáng sợ đang ở phía sau, cô cẩn thận kéo con bạch tuộc ra, bạch tuộc quay người bỏ chạy, nó vừa chạy, rong biển quấn thành một cục lập tức bung ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận