Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 459


Mấy người có ý nói: "Hải sản nhà cô tốt thật."
Diệp Cửu Cửu giả vờ không nghe thấy, đưa thực đơn cho mấy người: "Các ông xem hôm nay muốn ăn gì?”
"Để tôi xem nào." Ông Chương đẩy đẩy mắt kính, cẩn thận xem thực đơn: "Hôm nay tôi hơi muốn ăn đồ ngọt, gọi một phần bánh bạch tuộc phô mai nổ đi.
Ba người đi cùng nói: "Tôi thì muốn ăn đồ cay một chút, vậy tôi gọi một phần tôm cua mực xào khô, trong này có cả tôm cả cua, không tệ."
"Vậy tôi gọi một phần cá đối hấp."
"Có đồ ngọt và đồ cay rồi, vậy tôi gọi thêm một phần canh cá bạc hầm dạ dày heo, tôi rất thích ăn dạ dày heo, chủ quán, dạ dày heo của cô hâm mềm nhừ không?”
Diệp Cửu Cửu cười giải thích: "Không phải loại mềm nhừ đến mức cắn một miếng là nát, hầm hơn một tiếng, ăn vẫn rất giòn dai, rất dễ nhai."
Ông Chương cười ha hả nhắc nhở: "Nếu răng ông không tốt thì đừng gọi, tôi Sợ răng ông sẽ bị mắc vào đó, hay là gọi mấy món mềm như bánh cuốn tôm đỏ chẳng hạn?"
"Không đến nỗi, độ tuổi của tôi vẫn có thể ăn được." Ông lão vội vàng nói rằng răng của mình vẫn ổn: "Chủ quán, cứ gọi một phần này."
"Được." Diệp Cửu Cửu rót trà cho mấy người, sau đó vào bếp bắt đầu nấu ăn, trước tiên hấp cá đối, sau đó tiếp tục làm bánh bạch tuộc phô mai nổ, cô định hình bánh bạch tuộc trước, sau đó nhờ Lăng Dư giúp trông, cô tiếp tục làm bánh cuốn tôm đỏ và tôm cua mực xào khô.
Đợi cá đối chín, bánh bạch tuộc phô mai nổ, bánh cuốn tôm đỏ, tôm cua mực xào khô cũng lần lượt chín, để Lăng Dư bưng lên, cô đổ canh cá cơm nấu với dạ dày heo vào một nồi canh màu trắng sữa, đun sôi lại rồi cho một ít hành lá, sau đó cho thêm một đĩa nước chấm rồi bưng ra ngoài.
Ra ngoài, mấy ông lão đã nếm thử vị tươi ngon của cá đối, lúc này họ bắt đầu so xem ai nhớ được nhiều câu thơ về cá đối hơn: "Trước núi Tây Tái cò trắng bay, Hoa đào, nước chẩy, chắc rằng cá mập mạp, Nón lá xanh, Áo tơi mầu lục, Gió tà, mưa nhỏ, chớ nên về." "Đào hoa lạc tận xuân thủy, Nhất phiến hồng vân mịch mịch. Hỗn ngư thừa triều đại thượng, Tân ngư vị cảm tranh phi."
"Hoàn hoàn, liễu diệp sơ tê hạnh diệp trường, kỷ phiên hồng vũ yến nê hương. Niên lai nhất sự sai khá thắng, Đông Hải ngư ngư đắc bão thường."
Cô gái phía sau họ thì thâm với bạn trai: "Thật mất mặt, anh xem mấy ông lão khen ngon đều dùng thơ, chúng ta chỉ biết nói 'Chết tiệt! Ngon quát"
Bạn trai cười nói không sao: "Để anh tra cứu rồi đọc cho em nghe."
"Thôi, học vẹt thì mất mặt lắm." Khi Diệp Cửu Cửu đi ngang qua, cô gái nhỏ giọng hỏi: "Chủ quán, họ làm nghề gì vậy?”
Diệp Cửu Cửu cũng không rõ lắm: "Có lẽ là giáo sư."
"Là giáo sư à, vậy thì không sao, chúng ta không mất mặt." Cô gái lập tức cảm thấy mình không bằng giáo sư là điều đương nhiên.
Chàng trai thấy cô tự chữa lành nhanh như vậy, cười gắp cho cô gái một miếng thịt tôm đã bóc vỏ: 'Ăn đi."
Diệp Cửu Cửu không làm phiền hai người đang ngọt ngào nữa, cô nắm tay Tiểu Ngư đi đến cửa nhà hàng, đợi hai phút, mẹ Lạc Lạc và gia đình cô ấy đến, ngoài ra còn có gia đình em chồng cô ấy gôm ba người.
"Chủ quán." Cô của Lạc Lạc lắc lắc tay đứa con trai đang đeo trước ngực: "Bảo bối, chào chị gái xinh đẹp nào, chị gái này là ân nhân cứu mạng của con, nếu không có chị ấy, con đã đói bụng từ lâu rôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận