Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 255


Tiểu Ngư trốn sau lưng Diệp Cửu Cửu: "Con trai không được hôn con gái, em không cho anh hồn.'
Diệp Cửu Cửu không lên tiếng, mà nhìn về phía Lăng Dư, anh mới là người giám hộ của Tiểu Ngư.
Lăng Dư cúi xuống nhìn đứa trẻ mập mạp, nghiến răng nanh nhọn đe dọa: "Lần sau nữa, tôi sẽ ném cậu đi cho cá mập ăn."
Lạc Lạc sợ đến mức run rẩy, yếu ớt nói một tiếng không dám, sau đó quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: "Anh Tiểu Ngư hung dữ quá, đáng sợ quá..."
Diệp Cửu Cửu thương cảm nhìn Lạc Lạc chạy xa, hy vọng cậu bé thực sự nhớ kỹ, nếu không sẽ thực sự bị Lăng Dư ném đi cho cá mập ăn.
Cô quay đầu nhìn Tiểu Ngư bên cạnh: "Sau này tránh xa cậu bé đó ra, không được để cậu bé hôn, biết chưa?"
"Biết rồi." Tiểu Ngư vươn tay nắm lấy tay Diệp Cửu Cửu: "Chỉ có Cửu Cửu mới được.
"Đúng vậy, chỉ có chị mới được." Diệp Cửu Cửu lại dặn dò thêm vài câu, sau đó đóng cửa hàng, quay lại nhà hàng dọn đẹp vệ sinh.
Dọn dẹp xong, cô vào bếp kiểm tra hải sản, tối nay tiếp đãi bảy bàn khách, có vài bàn khách đã gọi hết các món trong thực đơn, cộng thêm con tôm hùm buổi trưa và buổi tối đã ăn, hiện tại chỉ còn lại hai con tôm hùm đất.
Ngoài ra còn có bảy con ốc hương lớn, cua bánh mì, cua hoàng đế còn tổng cộng tám con, tất cả đều còn sống.
Diệp Cửu Cửu lấy ra một con tôm hùm thưởng cho hai anh em, còn luộc một con ốc hương lớn, sau đó làm một phần cua hoàng đế hấp trứng, ngoài ra còn dùng nước luộc cá tạp còn lại để chân cá bơn, sau đó pha riêng một loại nước sốt cay.
"Đây hẳn là bữa ăn nhân viên xa hoa nhất toàn thành phố." Diệp Cửu Cửu cảm thấy mình thực sự là một chủ quán hào phóng.
Nhân viên số một Tiểu Ngư không hiểu gì cả, chỉ biết gật đầu: "Đúng!"
Nhân viên số hai Lăng Dư ngước mắt nhìn vào bếp: "Còn một con." "Nghĩ hay lắm." Diệp Cửu Cửu định đưa con tôm hùm vào thực đơn ngày mai để làm chiêu trò, hôm nay cô đã kiếm được hơn hai trăm ngàn nhờ con tôm hùm, hy vọng ngày mai cũng kiếm được nhiều tiền.
Diệp Cửu Cửu xem số dư trong tài khoản, khóe miệng không kìm được cong lên, chỉ cần tiết kiệm thêm một chút nữa là có thể cải tạo toàn bộ sân thành nhà hàng.
Lăng Dư nhìn vẻ mặt tham tiên của cô: "Thích kiếm tiền lắm sao?"
"Ai mà không thích?" Diệp Cửu Cửu cất điện thoại: "Tôi muốn cải tạo cả sân sau thành nhà hàng, bây giờ nhà hàng cũng không tệ, nhưng mọi người chen chúc nhau không có chút riêng tư nào."
Tiểu Ngư đang ngậm một miếng đuôi tôm hùm đột nhiên ngẩng đầu lên: "Họ sẽ nhìn thấy đuôi của em."
Diệp Cửu Cửu quên mất chuyện này: "Sau này lại nói, chị vẫn chưa tiết kiệm đủ tiên."
Có lẽ đến khi cô tiết kiệm đủ tiền thì Tiểu Ngư đã rời đi.
Tiểu Ngư ừm ừm hai tiếng: "Không thể bị bắt đi."
"Chắc chắn sẽ không để em bị bắt đi." Diệp Cửu Cửu múc cho cô bé cua hấp trứng để cô bé ăn cùng cơm: 'Ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức học chữ."
Vừa rồi còn rất vui vẻ, Tiểu Ngư lập tức ỉu xìu, giống như lá chuối bị phơi nắng, cả người không còn chút sức sống.
Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt tròn vo của cô bé: "Còn giận sao?"
"Hừ.' Tiểu Ngư tức giận bĩu môi: "Phải ăn một cây kem mới không giận."
Diệp Cửu Cửu nhìn chiếc lá chuối bị gió thổi đung đưa: "Một lát nữa nếu không mưa thì ăn, trời mưa mát mẻ thì không ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận