Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 419


Cô là con người mà.
Haiz.
Diệp Cửu Cửu trong lòng thâm thở dài.
Trên đường vê, cả hai đều rất im lặng, chỉ có Tiểu Ngư cầm đèn lồng kêu không ngừng.
"Đây là chiếc váy em thích nhất!"
"Em là ánh sáng, em là hoa, em là Tiểu Ngư Ngư duy nhất-"
Tiểu Ngư nói liên tục rất lâu, Diệp Cửu Cửu bị giọng nói ngọt ngào của cô bé làm cho quên mất chuyện vừa xảy ra, trên mặt lại nở nụ cười như thường ngày, nhanh chân bước lên nắm tay Tiểu Ngư, hai người cười nói đi về phía trước.
Lăng Dư đi theo phía sau, mím môi nhìn bóng lưng hai người.
Ừm, Tiểu Ngư quá thấp.
Thực ra cũng có thể không nhìn thấy.
Về đến nhà, Tiểu Ngư vô cùng luyến tiếc cởi chiếc váy phát sáng: "Cửu Cửu, em thực sự không thể mặc nó đi tắm sao? Em muốn đuôi của mình cũng đẹp đẹp.
"Không được đâu, trong nước sẽ bị điện giật." Diệp Cửu Cửu học theo dáng vẻ bị điện giật, co giật cơ thể, cuối cùng thè lưỡi: "Nếu không có ai cứu em, em sẽ biến thành cá cháy mất."
"Sợ quá!" Tiểu Ngư lập tức không muốn nữa.
"Đúng vậy, thật là quá đáng sợ, chúng ta ngày mai mặc tiếp." Diệp Cửu Cửu cởi chiếc váy phát sáng ra treo trong phòng, đợi Tiểu Ngư tắm xong, cô cũng đi rửa mặt.
Nằm lại trên giường, cô lại không hiểu sao lại nhớ đến cảnh tượng bên bờ sông, gió sông hiu hiu, hoa sen thơm ngát, gân đến mức cô cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập của Lăng Dư.
Cô cười.
Lại nhẹ nhàng thở dài.
Trong lòng hiểu rõ. Tiểu Ngư bò đến bên cô, giọng nói mềm mại hỏi: "Cửu Cửu, sao chị lại thở dài? Có phải không vui không?”
Diệp Cửu Cửu nhẹ giọng nói: "Không có."
Tiểu Ngư không muốn Cửu Cửu không vui: "Chị có phải giận anh trai không? Em sẽ giúp chị cắn anh ấy."
"Không có." Diệp Cửu Cửu sửng sốt một chút: "Sao em lại nói vậy?"
"Vì chị và anh trai không nói chuyện." Tiểu Ngư tuy còn nhỏ, đối với nhiều chuyện còn mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc.
Diệp Cửu Cửu đỏ mặt cười một tiếng: "Không có."
Chỉ là không biết mở lời như thế nào mà thôi.
Lăng Dư ở bên cạnh nghe rõ, trong lòng không hiểu sao lại nhẹ nhõm.
Tiểu Ngư chống cằm: "Vậy có phải giận em mua quần áo đắt tiền không? Em mặc rồi chơi rồi, chúng ta trả lại cho cửa hàng."
"Không phải." Diệp Cửu Cửu đưa tay ôm Tiểu Ngư: "Hơn nữa đã mặc rồi thì không thể trả lại."
"Nhưng chị không có tiền." Tiểu Ngư dụi dụi đôi mắt xanh biếc: "Em khóc, khóc thật nhiều cho chị."
"Không cần." Diệp Cửu Cửu cúi đầu hôn lên trán Tiểu Ngư, nhỏ giọng nói với cô bé: "Nói nhỏ cho em biết nhé, chị có tiên, có thể mua được cả một cái sân ở đây."
"Nhiều thế sao?"
"Có thể mua cho em hơn một nghìn bộ quần áo như thế này."
"Nhiều thế sao?" Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Em mặc không hết đâu."
Diệp Cửu Cửu hừ một tiếng: "Nghĩ hay quá, chắc chắn không thể mua cho em nhiều như vậy, số tiền này để dành sau này sửa sân."
"Sửa một cái ao lớn." Tiểu Ngư muốn thoải mái chơi trong đó, còn có anh trai, Cửu Cửu cũng có thể xuống chơi.
Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Được."
Tiểu Ngư nói liên tục về ao lớn: "Phải to như thế này..."
Trong tiếng hát ru của giọng nói ngọt ngào, Diệp Cửu Cửu dần chìm vào giấc ngủ, trong mơ cô lại trôi ra biển, lân này mặt biển rất yên tĩnh, không có gió cũng không có sóng, những cánh hoa xanh trắng đẩy cô về phía trước, không biết sẽ trôi vê đâu.
Đột nhiên, một đám rong biển đen xuất hiện, rong biển quấn chặt lấy cô, kéo cô xuống biển sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận