Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 404


Tiểu Ngư đang vui vẻ ăn thêm, khuôn mặt nhỏ xịu xuống: “Anh nói bậy, em không béo.
"Có mà, nhìn mặt em giống hệt một cái bánh bao lớn." Lạc Lạc vừa nói vừa véo má phúng phính của Tiểu Ngư: "Mềm mại-"
"Nói bậy! Em chỉ mũm mĩml" Tiểu Ngư trợn mắt đáng yêu: “Anh nói nữa, nói nữa em cắn anh đấy!"
Má Tiểu Ngư trắng trẻo mịn màng, trông vừa mềm vừa đáng yêu, dù cô bé có hung dữ đến đâu thì nhìn vào mắt người khác cũng không có sức sát thương nào.
"Em cắn anh thì anh cũng phải thành thật, không thể nói dối được." Đúng lúc mọi người đều cho rằng Lạc Lạc là một đứa trẻ trung thực thì thấy cậu bé trực tiếp ưỡn cái bụng phệ của mình lên, mặt dày nói: "Em bé mũm mĩm là như thế này, còn em là béo.
Tiểu Ngư nhìn cái bụng phệ của cậu bé, khinh thường trợn mắt: "Anh mới béo."
"Mặt em giống hệt một cái bánh bao, bụng em giống hệt một quả dưa hấu lớn." Lạc Lạc giả vờ kinh ngạc: "Bây giờ em là người béo nhất nhà em."
Tiểu Ngư ưỡn bụng húc Lạc Lạc, không vui đáp trả: “Anh mới béo nhất, cả nhà anh đều béo."
Lạc Lạc cũng ưỡn bụng húc lại Tiểu Ngư, còn làm mặt quỷ: "Em mới béo nhất."
Bụng Tiểu Ngư không to bằng Lạc Lạc, húc cũng không húc lại được, tức đến mức cô bé nắm chặt tay, muốn xông lên cắn nát Lạc Lạc nhưng lại nhớ đến lời dặn của anh trai, chỉ có thể tủi thân hít một hơi, sau đó dậm chân thật mạnh rồi quay người chạy đến chỗ Diệp Cửu Cửu: "Không thèm chơi với anh nữa.'
Lạc Lạc thất vọng nhìn bóng lưng Tiểu Ngư: "Mẹ ơi, Tiểu Ngư nói không lại con thì bỏ chạy."
"Lạc Lạc." Mẹ Lạc Lạc bất lực nhìn đứa con trai mặt dày: "Con bớt bớt lại đi, sao có thể nói con gái béo được?”
Lạc Lạc vẫn còn đắm chìm trong niềm vui khi bắt được nhược điểm của Tiểu Ngư, hoàn toàn không hiểu lời mẹ nói, cậu bé chạy theo: "Tiểu Ngư, béo không đáng sợ, đáng sợ là em còn tưởng mình gầy."
Mẹ Lạc Lạc đầy vạch đen kéo con trai về: "Lạc Lạc không được nói như vậy, như vậy sẽ không có bạn đâu.'
Lạc Lạc chớp mắt ngơ ngác: "Con có bạn, Tiểu Ngư cũng là bạn của con."
"Con nói người ta béo như vậy, người ta mới không muốn chơi với con." Mẹ Lạc Lạc nghiêm túc kéo con trai đến góc: "Tiểu Ngư còn nhỏ, ăn no thì bụng có chút thịt là chuyện bình thường, đây không phải là béo, hơn nữa cho dù cô bé có béo thì con cũng không được nói như vậy, như vậy là rất vô lễ, rất không tôn trọng người khác, lát nữa Tiểu Ngư ra thì phải xin lỗi."
Cha Lạc Lạc đồng tình: "Đúng vậy, chúng ta nói con béo thì con có vui không?”
"Không vui." Lạc Lạc thẳng lưng, hít bụng: "Con không béo, con chỉ mũm mm thôi."
"Phụt!" Cao Viễn và những người khác bên cạnh không nhịn được cười: "Vậy sao em lại nói Tiểu Ngư như vậy?"
"Tiểu Ngư béo mà." Lạc Lạc xoa xoa khuôn mặt nhỏ của mình, đây là mũm mĩiml
Tiểu Ngư chạy vê bếp mách Diệp Cửu Cửu: "Anh ấy hư."
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Diệp Cửu Cửu cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ hơi tròn của Tiểu Ngư, dạo gần đây, cô bé thực sự có tăng cân một chút: "..."
Tiểu Ngư theo tâm mắt của cô cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, cô bé lặng lẽ hít một hơi, xác định bụng đã hóp vào rồi tiếp tục mách: "Anh ấy hư, nói em béo!"
"... Diệp Cửu Cửu nhìn thấy hết động tác của cô bé, tưởng rằng giấu đi là không có bụng sao?"Em đừng nín thở, đừng làm mình khó chịu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận