Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 293


Tiểu Ngư ngôi ở góc ăn từng miếng dưa hấu nhỏ, thỉnh thoảng lắc lư chân, nhàn nhã và thoải mái, trông còn giống bà chủ hơn cả Diệp Cửu Cửu.
Bà bầu Tiểu Vương ăn hết viên bạch tuộc phô mai nổ cuối cùng rồi buông đũa, cô hài lòng lau miệng, quay sang nhìn em chồng: "Em thấy thế nào?”
"Khá ngon." Em chồng nếm thử cẩn thận: "Bình thường ăn một chút là muốn nôn, hôm nay lại không thấy gì, em còn ăn khá nhiều."
"Đây chính là đặc điểm đặc biệt ở đây." Tiểu Vương cố ý nhỏ giọng nói với em chồng một cách thần bí: "Em đến đây nhiều lần, chắc chắn sẽ có hiệu quả."
Em chồng ừ một tiếng.
Bà lão vốn rất kén ăn nhưng thấy con gái ăn ngon miệng hơn nhiều, cũng tạm thời ngậm miệng: "Thực sự có hiệu quả sao?"
"Đến đây nhiều lần nữa thì sẽ biết." Tiểu Vương thấy ăn cũng gần xong rồi, liền gọi chồng đi tính tiền, một bữa hết hơn bốn nghìn.
Khuôn mặt đang cười của bà lão lập tức xị xuống: "Đắt thế?"
Số tiên này tương đương với tiền sinh hoạt một tháng của gia đình họ.
"Không đắt thì làm sao ngon được." Chồng Tiểu Vương đỡ vợ đi ra ngoài.
Bà lão: "Cũng không đến mức đắt như vậy, nếu con đưa số tiền đó cho mẹ, mẹ có thể mua được cả tháng đồ ăn."
Chồng Tiểu Vương: "Mẹ đừng nói nữa."
"Mẹ nói thôi cũng không được sao? Đắt như vậy, ăn mà mẹ đau lòng.' Bà lão lẩm bẩm trong lòng về cô con dâu này, sao lại chọn một nơi đắt như vậy để ăn, chẳng biết tiết kiệm chút nào.
Chồng Tiểu Vương: "Vậy lần sau sẽ không đưa mẹ đến nữa, để khỏi đau lòng.'
Bà lão: "II
Tiểu Vương mím môi cười trộm, chồng cô vẫn tốt ở điểm này, sẽ không vì đó là mẹ mình mà luôn chiều chuộng bà.
Bà lão còn muốn nói gì đó nhưng đã bị chồng và con gái bên cạnh ngăn lại: "Buổi tối ăn hơi no rồi, chúng ta đi dạo công viên đi, tiện thể ra bờ sông xem biểu diễn."
"Đi thôi đi thôi." Tiểu Vương kéo chồng nhanh chân đi về phía trước, không cho bà lão cơ hội nói chuyện.
Sau khi bà lão đi, không khí trong nhà hàng lập tức hòa thuận hơn nhiều.
Diệp Cửu Cửu mất bốn mươi phút để làm xong tất cả các món ăn của năm bàn khách rồi mang ra.
Cuối cùng cô cũng được thở, cô tháo khẩu trang đi đến vòi nước, múc một vốc nước tạt lên mặt, lặp lại năm lần mới dừng lại.
Những giọt nước trong vắt chảy xuống theo gò má ửng hồng vì nóng, nhỏ giọt xuống, cô rút một tờ giấy lau sạch nước trên mặt, cởi tạp dề đi ra ngoài.
Mẹ Hạo Hạo thấy Diệp Cửu Cửu thì lập tức giơ ngón tay cái lên: "Chủ quán vất vả rồi, hôm nay đồ ăn cũng rất ngon."
"Mọi người thích là tốt rồi." Diệp Cửu Cửu cười chào mọi người: "Lâu rồi không thấy mọi người đến đây."
"Đưa đứa nhỏ đi du lịch. Mẹ Hạo Hạo giải thích: "Hôm kia mới về, vốn định tối qua đến đây ăn cơm nhưng đúng lúc cô không mở cửa."
Hạo Hạo đang cầm bát cơm lớn ăn ngon lành thì đột nhiên ngẩng đầu lên: "Chị ơi, đồ ăn chị nấu ngon nhất."
"Cảm ơn Hạo Hạo." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng xoa đầu Hạo Hạo: "Sau này rảnh thì cùng Lạc Lạc đến chơi nhé."
Hạo Hạo gật đầu: "Tối em gọi điện, rủ bạn ấy chơi."
'Lạc Lạc đang học bơi và võ thuật, không có thời gian chơi với con.' Mẹ Hạo Hạo cười cười nhìn con trai: "Nếu con muốn chơi với bạn ấy thì cùng bạn ấy đi học.'
Hạo Hạo đã học nhạc và vẽ rồi, thâm cúi đầu ăn cơm, cậu bé không nghe thấy gì, không biết gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận