Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 608


Nếu Diệp Cửu Cửu không thấy người phụ nữ dùng tiền đổi chỗ thì có lẽ cô ấy đã tin lời người phụ nữ nói, ban đầu cô ấy còn thấy kỳ lạ, bây giờ xem ra là cố ý đến đây rồi.
"Xin lỗi, có lẽ tôi bị bệnh nghề nghiệp, gọi món ở đây thấy hương vị rất ngon nên thấy có thể phát triển tốt." Người phụ nữ dừng lại một chút: "Tay nghề của cô rất tốt, nguyên liệu cũng tươi, có thể phát triển thành câu lạc bộ nhà hàng riêng, chuyên làm cho khách hàng cao cấp, những khách hàng sẵn sàng chi tiên rất nhiều..."
Người phụ nữ là chị Thanh, chủ nhà hàng Thanh Anh, tối qua cô ta hỏi thăm một vòng thì biết được hơn mười khách hàng VỊP ra tay rất hào phóng lại đến một nơi tên là Bếp Riêng Cửu Cửư, cô ta tưởng có thế lực lớn nào đó, sau khi hỏi thăm một vòng thì phát hiện chỉ là một nhà hàng nhỏ thậm chí không được đánh dấu trên bản đồ.
Cô ta rất tò mò tại sao nhà hàng riêng nhỏ này lại có thể cướp mất khách hàng của mình, vì vậy hôm nay cố ý đến xem, định cho cô một bài học, nhưng sau khi nghe những người khác nói chuyện phiếm và nếm thử hương vị thì cô ta đã thay đổi ý định.
Kể từ khi Diệp Cửu Cửu kinh doanh đến nay, cô đã nghe rất nhiều lời nói tương tự, có người rất chân thành, có người vì lợi ích, cô nhìn người phụ nữ lần đầu gặp mặt này, cô xếp người phụ nữ vào loại sau: "Làm thành câu lạc bộ cao cấp có quá nhiều quy củ, tôi thấy bây giờ như vậy là tốt rồi, muốn mở cửa thì mở cửa, muốn đóng cửa thì đóng cửa, không có quá nhiều ràng buộc."
Chị Thanh không biết rằng sân bên cạnh Diệp Cửu Cửu đang sửa sang, thấy Diệp Cửu Cửu không có tâm nhìn xa trông rộng, nhưng cô ta lại thích những chủ quán nhỏ không có tâm nhìn xa trông rộng như vậy, dễ kiểm soát hơn một chút: "Thực ra cô chỉ cần làm chủ quán đứng sau, không cần quản những chuyện bên ngoài cũng rất tự do tự tại."
Diệp Cửu Cửu xòe tay: "Nơi nhỏ bé này của tôi chỉ có thể tự mình làm thôi."
"Nơi này của cô thực sự quá nhỏ." Chị Thanh chuyển hướng câu chuyện: "Nhưng cũng không phải là không có cách."
"Nếu cô đồng ý, tôi có thể đầu tư cho cô, giúp cô tìm thêm nhiều địa điểm hơn. "Ngoài ra tôi còn có thể dạy cô cách kinh doanh, giúp cô thu hút thêm nhiều khách hàng cao cấp, cô cũng không cần phải vì những người này mà mệt mỏi như vậy.'
Diệp Cửu Cửu nghe xong lời này thì trong lòng không vui, cô cũng là một trong những người bình thường này: "Cảm ơn ý tốt của cô nhưng thôi vậy, tay nghề nấu ăn của tôi thực ra không thể nói là tốt lắm, chỉ có thể làm những việc nhỏ thôi."
Chị Thanh thấy Diệp Cửu Cửu không chịu nhả lời, cũng không thấy bất ngờ, cô ta hơi mím môi, rất nhiêu chủ nhà hàng riêng đều cho rằng mình có thể tự mình làm chủ, nhưng rất nhiều người đều phải nhận kết cục thảm hại.
Cô ta cúi đầu nhìn phần sashimi cá ngừ vây xanh còn thừa trên bàn, hương vị rất ngon, đáng tiếc là chủ quán không hợp tác, không hợp tác thì không sao, cô ta lấy được nguồn hàng là được.
"Cô suy nghĩ thêm đi, nghĩ xong rồi có thể liên lạc với tôi." Để phòng trường hợp không lấy được nguồn hàng, chị Thanh vẫn lấy một tấm danh thiếp đặt trên bàn, sau đó đeo lại kính râm, ra vẻ ta đây có tiên không thèm ai: "Tính tiên."
Sau khi cô ta rời đi, Diệp Cửu Cửu không vui thu hồi tầm mắt: "Cô ta không có ý tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận