Quốc Vương

Chương 750 - Trận Chiến Cuối Cùng (4)

Nhưng thực tế lại hung hăng vả cho y một cái, kẻ tự nhận mình nắm rõ mọi chuyện trong quân trong lòng bàn tay lại bị hậu bối dạy cho một bài học.

James là một người biết nhìn mặt mà nói chuyện, ông ta bén nhạy phát hiện ra vẻ trào phúng trên hai đầu lông mày của Công tước Kavadia.

Y đột nhiên cảm thấy Hudson đã sớm chuẩn bị cho cuộc chiến này rồi, và không chỉ có một mình y bị che giấu sự thật này.

Có lẽ ngay cả vị Công tước Kavadia ở trước mắt cũng cùng chung cảnh ngộ như y. Chỉ là người ta có kinh nghiệm phong phú, liếc mắt đã phát hiện ra những tính toán của Hudson.

Thậm chí cái gọi là giấu diếm cũng không phải là thật sự muốn giấu diếm bọn họ, mà là một cuộc khảo nghiệm năng lực quân sự của bọn họ mà thôi.

Trong quân đã sớm dự trữ một lượng lớn thịt khô, lại còn không ngừng yêu cầu vương quốc cung cấp các loại vật tư chiến lược, nếu như không phải là đang chuẩn bị chiến đấu thì còn có thể làm gì?

Trước đó ông ta bề bộn nhiều việc, kết giao nhân mạch, điều hòa mối quan hệ giữa các thế lực lớn, vậy mà ngay cả một đề thi bày ở trước mặt cũng bị y xem nhẹ.

Trong lúc nhất thời, James không khỏi sinh ra hoài nghi: Chi tiết quan trọng như mà cũng có thể xem nhẹ, hay là mình thật sự không thích hợp cầm quân?

Không thể hài hòa quan hệ của các tướng lĩnh bên dưới chính là biểu hiện của sự vô năng; Còn có quan hệ quá tốt với tướng lĩnh dưới trướng thì lại là một sự sai lầm.

Khi năng lực và thân phận không tương xứng với nhau mà lại biểu hiện quá nổi trội cũng là một loại sai lầm.

Khúc nhạc dạo ngắn kết thúc, sự rạn nứt trong mối quan hệ giữa ba người chỉ huy lại tăng thêm một vết. Hudson hoàn toàn không có phản ứng về loại biến hóa này.

Nếu như hắn thật sự làm vậy, sợ là không chỉ Caesar III không chứa được hắn, mà ngay cả quý tộc trong Vương quốc cũng không chứa chấp hắn.

Nếu nhìn từ điểm này, một người có năng lực không tầm thường, nhưng lại không đủ chiến công hiển hách như Hầu tước James thật sự không phải vì xui xẻo nên mới không được ngồi lên chức vụ thống soái.

Đại quân hội tụ dưới tế đàn, đầu đội cái nắng gay gắt của mặt trời, thành kính khẩn cầu Thần Hi chi chủ phù hộ trong sự chủ trì của một vị Hồng Y giáo chủ!

Nhìn thấy cảnh này, Hudson âm thầm lắc đầu. Hắn công nhận năng lực của Hầu tước James, tiếc rằng ông ta quá coi trọng quan hệ nhân mạch.

Hội nghị kết thúc, Hudson nhìn hai người kia rời đi rồi một thân một mình ở trên thành lầu ngắm nhìn phương xa.

Khi một người bị phân tâm nhiều chuyện, cho dù có đưa cơ hội vào trong tay thì người đó cũng không thể nắm được.

Là một vị tướng lĩnh trong quân, đặt trọng tâm vào việc kết giao nhân mạch đã là bước lên một con đường không có lối về.

Hai vị phó soái này được Quốc vương bổ nhiệm để cân bằng quyền lực trong quân, làm sao Hudson có thể biến bọn họ thành người một nhà được chứ?

Một chút khó khăn nhỏ hiển nhiên là không làm khó được đám thần côn này. Thần tích không xuất hiện, vậy thì dùng ma pháp thôi.

Chủ soái không dễ làm, chủ soái nắm quyền chỉ huy tinh nhuệ của cả nước trong tay lại càng thêm không dễ làm.

Đoàn Mục sư đồng thời động thủ, kim quang lấp lánh đầy trời, trong không khí đều tràn ngập khí tức thần thánh.

Trận chiến cuối cùng quyết định vận mệnh rốt cục đã tới. Cuộc chiến này nên đánh như thế nào, và phải đánh tới mức độ nào, trong lòng Hudson vẫn còn đang không chắc. ...

Một việc nhỏ như vậy đương nhiên là không đủ để làm kinh động đến Thần Hi chi chủ rồi, cho nên chẳng có thần tích gì xảy ra.

Làm như gã ta mới là nhân vật chính của ngày hôm nay, tất cả những người còn lại đều là vai phụ. Có thể xuất hiện ở đây đều là nhờ gã ta phá lệ khai ân.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ dương dương đắc ý Blake, Hudson rất muốn bước tới vả cho gã ta vài cái bạt tai.

Chỉ với cảnh tượng vừa rồi thì Thần Hi chi chủ đã có thêm hơn ngàn tên tín đồ thành kính rồi, thậm chí còn xuất hiện mười mấy tên cuồng tín.

Nhìn thấy cảnh này, Hudson bị sáng mù hai mắt. Quả nhiên, Giáo Đình có thể truyền thừa được nhiều năm như vậy không phải là không có nguyên nhân.

Sau hàng loạt nghi thức, thời gian đã đến buổi chiều, cái gọi là đại quân xuất chinh chỉ là toàn quân bước ra khỏi tường thành.

Các binh sĩ đang thấp thỏm vừa đắm chìm trong Thánh Quang thì tinh thần lập tức trở nên sung mãn. Dường như toàn bộ tâm tình tiêu cực đều bị xua tan.

Bởi vì đang ở trước mặt binh sĩ, nên Hudson và đại diện của các thế lực lớn đang đứng trên đài cao lựa chọn lặng lẽ ghi lại món nợ này.

Giáo Đình muốn truyền bá tín ngưỡng, tái tạo địa vị vô thượng của chúng trên đại lục, điều này đã trái với lợi ích của mọi người.

May mà không có nhiều quân đội tham gia, nếu như tập hợp trăm vạn đại quân lại, có lẽ hôm nay không cần phải ra cửa.

Các tổ chức tà giáo sử dụng dược vật để kích thích tinh thần của các tín đồ làm sao so được với bầu không khí thiêng liêng mà Thánh Quang mang lại.

Hudson dám cam đoan rằng loại hoạt động này chỉ được diễn ra một lần duy nhất trong liên quân. Sau này nếu như có người tiếp tục tới tham gia thì người đó chính là thằng đần.

Nếu cứ để cho Giáo Đình tiếp tục làm như vậy, sợ rằng không được bao lâu nữa, binh lính dưới quyền của mọi người sẽ bị kéo qua Thánh Đình hết.

Hành vi đào người một cách trần trụi như vậy là phải trả một giá rất lớn. Nếu như không trả thù, mọi người sẽ khó tiêu cơn giận trong lòng.

Thật sự là biết cách gây thù chuốc oán, đều là người cùng cấp, dựa vào cái gì mà trên người gã ta có thể phát ra kim quang lấp lánh chứ?

Những binh sĩ tầng dưới chót bình thường sẽ không có nhiều năng lực nhận thức như vậy. Người nào người nấy đều nghĩ rằng đây là do Thần Hi chi chủ chúc phúc, mức độ thành kính của tín ngưỡng liền dâng lên ào ào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận