Quốc Vương

Chương 2330: Ngoại Truyện 32

Nhìn ngắm tòa Thần quốc trước mắt, Hudson càng nhìn càng thấy thuận mắt.

So với đại lục Aslante, nồng độ nguyên tố ma pháp trên Thần quốc rõ ràng là cao hơn nhiều.

Dù Thần quốc đang tiếp tục thoái hóa và sẽ trở thành một hòn đảo bình thường trong tương lai, nhưng nó vẫn là một bảo địa tu luyện tuyệt vời trong thời gian ngắn.

Đối với cường giả Thánh Vực mà nói, một chút năng lượng ma pháp này chẳng tính là gì, nhưng đối với những người tu luyện dưới Thánh Vực thì lại khác.

Tốc độ tu luyện ở đây sẽ nhanh hơn 30% so với bên ngoài, và theo thời gian, đó sẽ là một sự khác biệt về chất.

Nếu không phải đang trong thời chiến, có tới bảy tòa Thần quốc rơi xuống gần đại lục, sợ là vừa rồi đã xảy ra tranh chấp về quyền sở hữu của Thần quốc Vận Mệnh này rồi.

"Truyền lệnh xuống, đoàn ma pháp sư lập tức xây dựng ma pháp trận truyền tống ở bên trong Thần quốc!"

Hudson lập tức hạ lệnh.

Ba quốc gia Trung đại lục cần sự hỗ trợ của Đế quốc Alpha mới có hy vọng phục quốc. Cuối cùng có thể phục quốc thành công hay không, không ai nói trước được.

Với thực lực của Vương quốc Mosey, độc chiếm một toà Thần quốc là quá khó, buộc phải lấy ra để chia sẻ với các bên.

Nếu mọi chuyện suôn sẻ, Đế quốc Alpha cũng sẽ được chia một chén canh đối với hai tòa Thần quốc rơi xuống hải vực Hessen và hải vực Tinh Linh.

Tộc Tinh Linh đã chạy trốn rồi, hiện giờ không ai biết bọn chúng đã chạy đến nơi nào, khả năng cao là sẽ không đến tranh với Nhân tộc.

Sau khi truyền tống trận được xây dựng, Thần quốc Vận Mệnh sẽ nằm trong tầm kiểm soát của Công quốc Tuyết Nguyệt.

Các thế lực lớn của Nhân tộc đã đoàn kết với nhau, tận dụng sự tiện lợi của truyền tống trận để chủ động phát động phản công.

Nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng.

Đế quốc có nhiều nơi để nhúng tay như vậy, Hudson lập tức liền yên tâm. ...

Còn việc phân chia lợi ích với các thế lực lớn trong nước sau này, đó là chuyện sau khi chiến tranh kết thúc, trong thời gian ngắn, mọi người vẫn không quan tâm đến nơi này.

Những đơn vị tham gia cuộc chiến này đều là lực lượng dòng chính của hắn, Công quốc Tuyết Nguyệt đương nhiên sẽ được ưu tiên hưởng thụ lợi ích.

Trong tình huống không thể kiểm soát được bản thổ thì đương nhiên là không thể tranh giành lợi ích ở nước ngoài.

Liên minh Dị tộc vốn cũng muốn tham dự vào kiếm một chén canh, tiếc rằng sau khi thiếu vắng con dê đầu đàn là tộc Tinh Linh, thực lực của liên minh đã giảm mạnh.

Đây không phải là vấn đề chiếm đoạt nhiều hay ít, mà hoàn toàn là lợi thế địa lý.

Đặc biệt là lực lượng hải quân vốn rất yếu, Nhân tộc có thể dùng Ma Tinh pháo để san bằng mọi thứ, nhưng bọn chúng còn chẳng có nổi một chiếc quân hạm tử tế nào.

Trận chiến ở Thần quốc Vận Mệnh kết thúc đã mở màn cho cuộc phản công.

Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, toàn bộ các Thần quốc phân bố rải rác khắp đại lục đã rơi vào tay Nhân tộc.

Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, liên minh dị tộc buộc phải chọn cách nằm ngửa.

Không phải là họ không coi trọng hải quyền, mà chủ yếu là do tứ đại dị tộc có thực lực mạnh nhất trong liên minh chỉ mới chiếm được bờ biển có vài chục năm.

Mất đi Thần Quốc, hậu phương lớn, thiếu lực lượng dự bị bổ sung, những kẻ xâm lược nhanh chóng rơi vào thế suy tàn trong cuộc chiến tranh tổng lực.

Cho dù may mắn chiếm được Thần quốc thì cũng phải lo lắng Nhân tộc ở phía sau ngáng chân.

Trả giá và hồi báo có tỷ lệ thuận với nhau, khi vài trăm cường giả Thánh Vực của Nhân tộc cùng nhau hành động, những trận chiến vốn khó khăn bỗng trở nên đơn giản.

Miễn cưỡng xuất binh tham gia vào cuộc tranh đoạt Thần quốc thì phải dùng mạng để lấp vào.

Không kịp kết nối lại thì đã bị đánh tan từng người một.

Chủ yếu là do Nhân tộc hành động quá nhanh, tin tức của những kẻ xâm lược lại quá bế tắc, việc thu thập tin tức chỉ giới hạn trong một khu vực.

Khi tất cả các cường giả Thánh Vực đều từ bỏ lòng kiêu ngạo, bắt đầu tấn công binh sĩ bình thường, đám kẻ xâm lược này liền gặp xui xẻo.

Không cần quân đội chính quy ra tay, chỉ những tên hải tặc hoạt động khắp nơi cũng đủ khiến cho những con vịt cạn như chúng cảm thấy khó chịu rồi.

Tình hình đại lục vốn tràn ngập nguy hiểm bỗng chốc thay đổi.

Là cường giả số một của Nhân tộc, Hudson liền khổ rồi. Gần đây, hắn không phải ở trên chiến trường thì cũng là đang trên đường đến chiến trường.

Giành chiến thắng trong trận chiến Thần Quốc chỉ là khởi đầu, các chiến trường khác vẫn cần có cường giả chi viện.

Vết sẹo từ cuộc chiến tranh đại lục lần trước vẫn chưa kịp chữa trị, càng không cần phải nói việc đầu tư nguồn lực lớn để phát triển hải quyền.

Không thể tham gia vào cuộc chiến, sau khi ổn định chiến tuyến của mình, Liên minh Dị tộc đã chọn cách đứng nhìn.

Nhưng bây giờ rõ ràng là không thể nào, cho dù người cầm quyền có ý tưởng thì những cường giả ký kết khế ước cũng sẽ không đồng ý.

Nếu như không có sự ràng buộc của hiệp ước đình chiến, có lẽ chúng sẽ chọn cách hợp tác với kẻ xâm lược, cùng nhau đối phó Nhân tộc.

Cùng với việc thông đạo thâm uyên bị phong ấn, cuộc xâm lược này đã được vẽ lên một dấu chấm tròn.

Những kẻ xâm lược còn sót lại, các quốc gia đều có thể tự mình giải quyết, không cần đám cường giả phải đồng thời ra tay nữa.

Chiến dịch diễn ra quá suôn sẻ, âm mưu của các vị thần giống như một trò hề, suôn sẻ đến mức khiến Hudson cảm thấy khó tin.

Ý thức thế giới vẫn chưa thỏa hiệp về vấn đề trọng lập Thần linh, vốn tưởng rằng những kẻ Thần linh chuyển thế kia sẽ nhảy ra phá đám, nhưng kết quả lại chẳng có gì xảy ra.

Là người thắng, Hudson lần này không xuất hiện trong buổi tiệc ăn mừng, mà mang theo nghi vấn bước vào vương cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận